Ôn Trĩ Sơ không thể tin nổi nhìn về phía Tần Gia Thụ.
Chỉ thấy khuôn mặt phong thần tuấn lãng ít khi nói cười của của Tần Gia Thụ tràn đầy nghiêm túc, hắn nói rằng: "Cậu rất ưu tú".
(*) Phong thần tuấn lãng: 丰神俊朗 - thành ngữ Trung Quốc dùng để miêu tả đàn ông con trai, nghĩa là đẹp trai sáng sủa.
Ôn Trĩ Sơ cùng Thiên Miêu tinh linh một người một hệ thống hoàn toàn ngây ngốc, chẳng lẽ đây chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?
Cậu từng cho rằng Thiên Miêu tinh linh đã đủ tin tưởng cậu, mỗi khi gặp phải thất bại hoặc khi có nhiệm vụ xuất hiện, nó luôn khẳng định và cổ vũ cho cậu, không nghĩ tới giờ đây lại có một Tần Gia Thụ nửa đường xuất hiện, lại gϊếŧ thằng quân địch xông lên đến tận đỉnh núi.
[Hệ thống: May mà hôm nay trời không mưa.]
Trên mái tóc mềm như nhung của Ôn Trĩ Sơ chậm rãi xuất hiện một dấu hỏi chấm.
[Hệ thống: Tôi sợ hắn bị sét đánh.]
Ôn Trĩ Sơ:...
Thiên Miêu tinh linh lúc này cũng cảm thấy khó tin, so về trình độ tẩy não, thì đây là lần đầu tiên nó gặp được một đối thủ xứng tầm.
Nhưng...
Thiên Miêu tinh linh nhìn coi, cười một tiếng.
Ôi, nhân vật chính, cậu vẫn còn trẻ người non dạ lắm, mạch não của Ôn Trĩ Sơ không giống người bình thường, cậu ấy sẽ không bị vài ba lời này của mi mê hoặc đâu.
Sau đó nó lập tức chuyển ánh mắt sang phía Ôn Trĩ Sơ, chỉ thấy lúc này Ôn Trĩ Sơ đang cúi đầu, khóe miệng hơi mím lại cong lên thành một nụ cười yếu ớt, hiển nhiên đã lạc mất chính mình trong từng lời khen ngợi của đối phương.
Thiên Miêu tinh linh: ...
Chao ôi! Còn đang vui mừng vì được khen nữa kìa.
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu, cố níu giữ lý trí ở lại, tiếp tục thực hiện hành vi phá hỏng lớp filter của đối phương: "Thực ra... thực ra tôi không tốt như vậy đâu, cậu không cần..."
"Cậu ở trong lòng tôi chính là người như thế". Tần Gia Thụ không nhìn cậu, tựa như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Ôn Trĩ Sơ sững sờ chớp chớp mắt.
[Hệ thống: Đáng ghét, trái tim tôi cũng rung động mất rồi.]
Ôn Trĩ Sơ: ...
Cảm ơn cậu, trái tim tôi hết rung động nổi rồi.
Ôn Trĩ Sơ xoắn xuýt hồi lâu, còn đang muốn nói gì đó, thì lúc này chuông tan học bỗng reo vang, Tần Gia Thụ cầm lấy cuốn sổ tay nghiêng đầu nhìn cậu một cái, lập tức cất bước rời đi.
[Hệ thống: Thiếu niên, bỏ cuộc đi, cậu không thắng nổi hắn đâu.]
Ôn Trĩ Sơ phát ra giọng điệu nghi ngờ: "Tại sao?"
[Hệ thống: Filter của hắn được làm bằng kính chống đạn].
Ôn Trĩ Sơ: ...
Tiết học đã hết, Ôn Trĩ Sơ thu dọn xong dụng cụ học tập và đề bài, chỉ còn hai tuần lễ nữa là đến kỳ thi giữa kì, nếu như cậu không muốn chọc cho cô giáo tiếng Anh nổi giận lôi đình, thì giai đoạn này cậu càng phải cố gắng gấp bội.
Cậu vội vàng rời khỏi phòng sinh hoạt, định bụng sử dụng thật tốt từng giây từng phút, học thuộc thêm vài từ đơn và ngữ pháp.
Phòng sinh hoạt lại chìm vào yên tĩnh thêm một lần nữa, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, khúc xạ vào bên trong phòng.
Chỉ thấy có một cô gái trẻ đang ngồi bên cạnh bàn, tuổi thanh xuân tươi đẹp như hoa nở, nhưng sắc mặt còn khó coi hơn cả ăn phải phân.
Chu Thanh: ...
Thì ra cho dù có mù chọn lọc cũng vô dụng, con mắt không thấy thì hai tai vẫn có thể nghe, con mắt có thể nhắm lại, nhưng lỗ tai thì mẹ nó làm cách nào để đóng lại được đây?!!!
Ai đó mau đến chia sẻ bí mật này với cô đi!!! Là người hay quỷ cũng được!!!
Sau đó Chu Thanh ôm đầu ngồi im tại chỗ tự hoài nghi cuộc đời.
Chẳng lẽ hai người họ thực sự không hề nhìn thấy cô hả!!!
Tần Gia Thụ trở lại lớp học, hiển nhiên đang tự cảm thấy rất vừa lòng với trình độ vận dụng «Bạch Liên Hoa bí tịch» ngày hôm nay của chính mình.
Dù sao thì có thể làm cho đối phương vui vẻ thì nghĩa là lời nói của hắn đã có hiệu quả.
Sau đó hắn nhớ tới một chuyện khác, đi đến bên cạnh Quý Phong Trường.
Lúc này Quý Phong Trường đang cúi đầu chơi Anipop, cảm thấy bên cạnh có người, lúc ngẩng đầu lên nhìn lại liền trông thấy Tần Gia Thụ.
Cậu ta khó hiểu hỏi, "Sao thế?"
Nét mặt Tần Gia Thụ lạnh tanh: "Cuốn sách mày đưa cho tao..."
Còn chưa chờ hắn nói xong, Quý Phong Trường đã mở miệng tiếp lời, "Mày không coi nữa hả?"
Tần Gia Thụ: "Có tập hai không?"
Quý Phong Trường: ...
Lúc trước sống chết không muốn xem là người nào vậy.
Định luật thật là thơm, dù trễ nhưng cuối cùng nó cũng tới.
(*) Định luật thật là thơm: 真香定律, từ ngữ thông dụng trên internet, hiểu nôm na là vả mặt.
Câu này có nguồn gốc từ chương trình "Biến hình kí" của đài truyền hình Hồ Nam, có một cậu bé tên là Vương Cảnh Trạch tham gia chương trình. Quá trình quay phim diễn ra ở một vùng nông thôn, cậu bé này không thích nên đã nói mình sẽ không ăn bất cứ đồ ăn gì ở đây, thế nhưng đến lúc đói, cầm bát cơm lên ăn thì cậu lại khen "Thật là thơm".
Mặc dù cuốn sách «Bạch Liên Hoa bí tịch» kia hắn còn chưa xem xong, nhưng theo đuổi một người không ai có thể nói chính xác đến ngày nào mới có thể theo đuổi được. Tần Gia Thụ là một người làm việc gì cũng có kế hoạch từ trước, chuyện không chắc chắn hắn sẽ không làm, cho nên hiện tại hắn phải nhanh chóng học hỏi, càng nhiều càng tốt.
Quý Phong Trường vượt qua một màn game Anipop, trả lời, "Không có tập hai, nhưng có vài cuốn sách khác".
Nói xong, cậu ta vội mở miệng đưa ra yêu cầu: "Thứ hai mày trốn học cùng tao ra tiệm net, tao sẽ mang cho mày".
Tần Gia Thụ suy nghĩ một hồi, "Để hôm khác đi".
Quý Phong Trường không nghe, "Không, hôm đấy tao muốn đánh trận đỉnh cao".
Nói rồi còn nghi ngờ nhìn về phía đối phương, "Chả lẽ hôm đó mày và tâm can của mày có chuyện cần làm hả?"
"Nói linh tinh gì vậy".
Quý Phong Trường ngạc nhiên: "Chẳng lẽ người ta không phải tâm can của mày sao?"
Tần Gia Thụ không nói gì, cũng không cãi lại.
Quý Phong Trường thấy hắn còn đang do dự thì mở miệng nói, "Mày không thể vì có tình yêu mà không cần anh em được, chính mày tự nghĩ xem đã bao lâu rồi mày không ra ngoài với tao hả! Chẳng lẽ người ta là tâm can của mày, còn tao thì không phải sao?!"
Tần Gia Thụ: ...
Quý Phong Trường nhìn hẳn, "Thằng chó kia, mày đang do dự gì thế hả?"
Tần Gia Thụ chết lặng.
Mày tự nghe xem mấy lời này của mày có vấn đề gì không vậy.
Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Tần Gia Thụ cũng đồng ý.
Quý Phong Trường thấy hắn đồng ý rồi, mới nhe hàm răng của mình ra cười nói: "Được, hôm nay về tao sẽ tìm sách cho mày, thứ hai ba giờ chiều gặp mặt ở phía tường đông, vừa vặn là tiết thể dục, thời gian trước đó chúng ta có thể cùng chơi bóng".
Buổi tối, Ôn Trĩ Sơ lại vội vã chạy lên xe bus, tìm một chỗ ngồi xuống trong lời khen ngợi ngày nào cũng như ngày nào của bác lái xe.
Cậu dự định sử dụng thật tốt thời gian cuối tuần này, dành cả ngày thứ bảy và giờ tự học sáng thứ hai để học tập cho thật giỏi.
[Hệ thống: Vậy Chủ nhật cậu định làm gì?]
Ôn Trĩ Sơ cười rạng rỡ, "Chơi".
Nhưng mà kết quả lại không như ý nguyện, đúng lúc Ôn Trĩ Sơ kết thúc công việc học tập của mình, âm thanh máy móc không hợp thời lại vang lên trong đầu.
[Hệ thống: Nhiệm vụ nhân vật phản diện...]
Ôn Trĩ Sơ giơ tay lên, "Chờ một chút".
[Hệ thống: Sao thế?]
Vẻ mặt Ôn Trĩ Sơ hết sức chính trực: "Không phải hệ thống các cậu thực hiện chế độ nghỉ hai ngày cuối tuần sao?"
[Hệ thống: Tuần này tôi tăng ca.]
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Trĩ Sơ lập tức viết đầy hai chữ không tin.
[Hệ thống: Cậu nhìn tôi như vậy để làm gì, tôi đang làm việc tốt đó.]
"Làm việc ác thì có".
Thiên Miêu tinh linh: ...
[Hệ thống: Nhiệm vụ nhân vật phản diện, phá hỏng nhân duyên của nhân vật chính, nhiệm vụ hoàn thành giá trị nhân vật phản diện tăng 4%, phần thưởng 500 tệ, nhiệm vụ thất bại phạt 500 tệ].
Nội dung nhiệm vụ giống y như một tia sét đánh vào trong đầu, làm việc như vậy có phải quá đáng quá rồi không.
Trong lòng Ôn Trĩ Sơ hiện lên nỗi băn khoăn: "Như thế không tốt đâu, thà hủy mười toà miếu, còn hơn phá một cọc hôn nhân".
Hệ thống: Không phải cậu chính là nhân vật phản diện hả?
Ôn Trĩ Sơ: ...
Câu này thế mà lại có lý đến đáng chết.
Ngay lúc Ôn Trĩ Sơ còn đang nhớ lại cốt truyện cuốn tiểu thuyết thì cậu lại bỗng phát hiện ra một tình tiết. Trong tiểu thuyết, mặc dù bên cạnh Tần Gia Thụ có vô số người theo đuổi, nhưng hình như cho đến tận bây giờ hắn cũng chưa từng yêu đương với một ai, đừng nói đến tuyến hoa đào chính truyện, ngay cả nhân vật nữ chính cũng chẳng thấy đâu.
Mạnh Nghiên có đất diễn nhiều nhất cũng bởi vì nhân vật phản diện như cậu làm phiên, nên mới được tốn thêm chút giấy mực.
Đúng lúc này, Thiên Miêu tinh linh yếu ớt mở miệng.
[Hệ thống: Cho nên mục tiêu nhiệm vụ của cậu chính là tất cả những người theo đuổi hắn.]
Ôn Trĩ Sơ: ...
Cậu hãy sống như một con người có được không hả!
Ôn Trĩ Sơ sa sút xụi lơ trên ghế, càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với Tần Gia Thụ, càng nghĩ càng thấy hắn đáng thương.
"Thiên Miêu tinh linh".
[Hệ thống: Hử hử?]
"Tần Gia Thụ là nhân vật chính thật sao?"
[Hệ thống: Không thì là ai?]
"Vậy sao trên người cậu ấy một chút hào quang của nhân vật chính cũng không có, bị người khác quy tắc ngầm chiếm mất vị trí đứng đầu, bị bệnh thủy đậu cũng không có ai quan tâm, thậm chí đến nữ chính cũng không có, tôi cảm thấy cậu ấy thật đáng thương".
[Hệ thống: Nhưng hắn có tiền.]
Ôn Trĩ Sơ đóng băng ngay lập tức.
[Hệ thống: Hắn còn đáng thương không?]
Ôn Trĩ Sơ: ...
Tần Gia Thụ có tình yêu hay không thì cậu không biết, nhưng nếu so sánh như vậy, thì đúng là cậu đáng thương hơn hẳn.
Dù sao thì thứ Tần Gia Thụ không có thì cậu cũng không có, thứ Tần Gia Thụ có thì cậu cũng không có.
[Hệ thống: Tôi rất tốt bụng đó, cậu nhìn thời gian nhiệm vụ xem, mãi đến tận tối ngày mai lận.]
Ôn Trĩ Sơ: "Cậu cứ nói thẳng là cậu đã tính toán hết rồi, tôi còn có thể tin một chút".
[Hệ thống: Lần sau nhất định tôi sẽ nói thế.]
Ôn Trĩ Sơ: ...
Ôn Trĩ Sơ suy nghĩ khổ sở một đêm, cuối cùng đã tìm ra phương pháp hoàn thành nhiệm vụ, đó chính là viết một bức thư tình cho Tần Gia Thụ.
Cậu giơ tay nâng bút hạ, bắt chước giọng điệu của một kẻ theo đuổi người ta, để lại trên trang giấy trắng tinh mấy chữ lớn.
[Hệ thống: Có phải hơi quá đáng rồi không?]
Ôn Trĩ Sơ yếu ớt đáp lời: "Cũng không còn cách nào khác".
Sau đó cậu lại nhét thêm một tệ vào trong phong bì.
[Hệ thống: Cậu làm gì vậy?]
Ôn Trĩ Sơ: "Phong ấn thư tình của người ta thì phải kèm ít tiền tổn thương tình cảm, chúng ta làm việc gì cũng phải suy nghĩ chu toàn một chút".
Dù sao thì cậu cũng không ngốc.
Một tệ và năm trăm tệ cậu vẫn phân biệt được rõ ràng.
Xế chiều ngày thứ hai, Chu Thanh nhẹ nhàng cất bước chân đi đến phòng sinh hoạt, nhận tiện thông báo cho Ôn Trĩ Sơ chuyện Tần Gia Thụ hôm nay không thể tới được.
Đã không thể tìm người khác chia sẻ bí mật, vậy thì chỉ có thể chờ mong hai nhân vật chính trong bí mật này không thể ở bên nhau.
Nhưng khi kéo cánh cửa phòng sinh hoạt ra, nụ cười trên mặt Chu Thanh lập tức biến mất.
Chỉ thấy Mộc Tình và cô bạn cùng bàn của cô ấy, hai kẻ đã thả lỏng suốt hai tuần, đang thẳng lưng ngồi bên bàn trong phòng sinh hoạt.
Chu Thanh: ...
Trong lúc nhất thời cô khóc không ra nước mắt, giống như bị người ta đánh gãy răng cửa, nhưng lại chỉ có thể nuốt ngược vào trong.
Xem ra vị anh hùng biết chuyện bí mật đã định sẵn, chỉ có thể là một mình cô mà thôi.
Chu Thanh đi vào đưa ghi chép mà Tần Gia Thụ nhờ cô mang tới cho Ôn Trĩ Sơ.
"Hôm nay cậu cứ học theo ghi chép này, Tần Gia Thụ có việc không thể tới được".
Ôn Trĩ Sơ nghe xong, lập tức ngẩng đầu, "Cậu... cậu ấy không tới được sao?"
Chu Thanh khẽ gật đầu.
"Vậy... vậy bây giờ cậu ấy có ở trong lớp không?"
Chu Thanh: "Không ở".
Bạn vừa nói như thế, tôi lập tức có tinh thần ngay.
(*) Cái này cũng là dựa vào một lời thoại của nhân vật trong một bộ phim sitcom của Trung, tên là 'Tôi yêu nhà tôi'. Câu thoại gốc là: Nếu bạn nói chuyện đó thì tôi sẽ không buồn ngủ đâu.
Ôn Trĩ Sơ còn đang buồn rầu nghĩ ngợi xem phải làm cách nào mới nhét phong thư mình viết vào trong tủ của đối phương mà không ai hay biết, hiện giờ chính là một cơ hội tốt.
Chỉ thấy cậu lập tức đứng dậy, muốn đi ra ngoài.
Chu Thanh khó hiểu, "Cậu đi đâu vậy?"
Ôn Trĩ Sơ bày ra vẻ mặt đau đớn, "Tôi... gần đây áp lực hơi lớn, thấy có thời gian rảnh rỗi nên tôi muốn ra ngoài thư giãn một lát".
Mộc Tình: ... Lời này sao lại nghe quen tai đến vậy.
Dứt lời, Ôn Trĩ Sơ liền ra khỏi phòng sinh hoạt, nét mặt chờ mong hướng về 500 tệ, căn bản không thể nhìn ra dấu hiệu của áp lực.
Tiết học liên quan đến thể dục thể thao, phần lớn học sinh đều đã ra ngoài, Ôn Trĩ Sơ lén lén lút lút đi vào cửa sau của lớp 1, sau đó lấy phong thư tình ác độc kia từ trong túi áo ra.
[Hệ thống: Thiếu niên, cậu càng cẩn thận thì càng dễ bị phát hiện.]
Ôn Trĩ Sơ cảm thấy lời nói của nó có lý, không thể viết rõ lên mặt là mình đang làm việc trái lương tâm được.
Thế là cậu hít một hơi thật sâu, nghênh ngang đi vào lớp, lấy ra một sợi dây thép nhỏ cạy một góc một khe tủ, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhét thư tình vào.
Tần Gia Thụ mới chơi bóng xong đang định trở về lấy đồ, đúng lúc trông thấy toàn bộ cảnh này, "..."
Ôn Trĩ Sơ nhét thư tình vào xong, nhẹ nhàng thở ra, lúc đang định quay người rời đi thì hơi thở lại lập tức nghẽn lại.
!
Tần Gia Thụ không phải đi rồi sao?
Ôn Trĩ Sơ hết nhìn ngăn tủ lại nhìn sang Tần Gia Thụ đang đứng ngoài kia, hết đường chối cãi.
Tần Gia Thụ nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của cậu, lập tức nhớ tới điều thứ hai trong «Bạch Liên Hoa bí tịch».
«Lời nói và hành động của bạn phải làm nổi bật sự khéo hiểu lòng người của mình. »
"Không sao đâu, tôi biết cậu không thích tôi".
[Hệ thống: Hắn thật tri kỉ nha.]
Ôn Trĩ Sơ: ...