Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

“Bố, chuyện quan trọng như vậy sao bố không nói sớm một chút!”

Bây giờ tập đoàn Á Đông đã phát triển thành như vậy, cho dù cô ta có khả năng kiếm người về để kiếm tiền đắp vào lỗ thủng này cũng vô ích, huống chi không có ai có thể liều lĩnh để đi làm chuyện nguy hiểm và vô ơn như vậy, tập đoàn Á Đông thật sự đã phá sản rồi.

“Bố cũng không ngờ cuối cùng sẽ thành như vậy, nhưng cũng bởi vì như vậy bố mới phải nghĩ cách đưa con đi, bây giờ con vẫn còn trẻ, con có thể có cách, nhưng bố lại không như vậy, bố đã già rồi, cho nên con nhất định phải bắt cái phao cứu mạng duy nhất này!”

Nói xong ông ta sắp xếp lại giấy tờ mà NhanMộc Trà vừa lật xem rồi bày bừa bãi trên bàn, rồi thả chúng vào ngăn kéo, thở dài một hơi.

“Chuyện này con cần phải suy tính một chút, sáng sớm ngày mai con sẽ tới tìm bố”

Ai mà không muốn có một người đàn ông như NhanKiến Định, có quyền có thể, dáng dấp ưa nhìn, mấu chốt là tính cách cũng không tệ…

NhanMộc Trà đi ra khỏi thư phòng, giữa lúc đi đến phòng mình, cần đi ngang qua phòng của NhanMinh Tú, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ta dừng lại, áp sát lỗ tai vào cửa, cả người giống như một con thằn lằn nằm úp sấp trên cửa.

Gian phòng này cách âm tương đối tốt, NhanMộc Trà áp tai nghe chừng nghe năm phút đồng hồ, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, cô ta chỉ có thể nghe tiếng tim mình “Bụp bụp bụp càng lúc càng nhanh, như thể sắp nhảy ra ngoài.

Tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cô ta mới bừng tỉnh nhận ra rất cuộc bây giờ mình đang làm gì. Đứng dậy khỏi cửa với vẻ mặt bình thản, nhìn chằm chằm nắm cửa thật lâu mới yên lặng rời khỏi chỗ này.

Bây giờ cô ta nghĩ rất rõ ràng, NhanKiến Định… Cô ta phải quyết định!

Không những liên quan đến chuyện gia tộc bị phá sản, còn có liên quan rất lớn đến NhanMinh Tú, những gì NhanMinh Tú có đều phải là của cô ta, cũng chỉ có thể là của cô ta!

Một đêm trôi qua tương đối nhanh, lúc NhanMinh Tú mơ mơ màng màng mở mắt còn không phân biệt rõ là sáng hay tối, bật dậy rồi bò ra khỏi giường, kéo màn cửa sổ ra, ánh nắng sáng sớm chiếu vào.

Theo phản xạ cô ấy lấy tay che mắt lại, đồng thời nhắm mắt một cái, sau một lúc thích ứng mới có thể mở hai mắt ra.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại mình cô ấy, không biết NhanKiến Định đã đi đâu rồi, cô ấy không muốn gặp mấy người chán ghét kia, hai tay ôm chân lui xuống ngôi thất thần ở trên ghế sa lon.

NhanKiến Định bưng bữa sáng đi vào, liếc nhìn cô gái nhỏ ngồi yên ở trên ghế sa lon rôi cười một tiếng, buông vật trong tay xuống, đi đến bế người lên.

Bị bất ngờ không kịp đề phòng nên cô ấy có chút mất trọng lượng, để cho NhanMinh Tú theo phản xạ mà vòng tay qua ôm lấy cổ anh ta, trong cổ họng hét lên một tiếng. Lúc nhìn thấy NhanKiến Định cô ấy nuốt ngược tiếng hét xuống, há miệng cắn một cái vào tay anh ta.

“Cảm giác thế nào?”

Rõ ràng là cánh tay mình bị cắn, mà anh ta thì lại quan tâm đến người cắn.

“Anh Định, bao giờ chúng ta mới được về nhà?”

Sau khi tức giận rồi chạy lên lầu ngày hôm qua, NhanMinh Tú đã nghĩ đến chuyện trở về nhà. Mặc dù cô ấy ở đó cùng NhanKiến Định không bao lâu, nhưng lúc rời đi lại muốn quay về nơi đó nhất.

“Ăn sáng một chút rồi lên đường, anh cũng không muốn ở đây lâu.”

Có một số việc anh ta không thể giải quyết vì có Minh Tú ở đây, chờ cô gái nhỏ này rời đi, anh ta mới bắt tay vào chuẩn bị một số việc.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!