Ôn Đức Huy tức giận đến mức ong ong cả đầu, sau đó hét lên: “Những người khác đều có thể thành thành thật thật ở nhà, em cũng không chịu bắt chước như vậy, cứ chạy ra ngoài, chờ ở đó anh sẽ đến ngay lập tức!”
NhanMinh Tú bị Ôn Đức Huy làm ầm ĩ đau cả đầu, cô khẽ vuốt ve huyệt thái dương, đang muốn khuyên nhủ hai câu, phía đối diện đã nhanh chóng trực tiếp cúp điện thoại.
Tuy rằng lúc đầu NhanKiến Định nghe thấy vẫn không hiểu chuyện gì, nhưng sau đó cũng đã hiểu được tình huống cơ bản, chờ cô cúp điện thoại, mới khẽ cười mở miệng: “Bị người đại diện mắng sao?”
“Anh ta chính là thích lo chuyện bao đồng như vậy đấy, bình thường tính tình anh ta không phải như vậy, có điều lần này phỏng chừng thật sự là vô cùng tức giận, chờ anh ta tới đây anh nhất định phải che chở cho em một chút, bằng không… Anh ta nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình!”
Nằm ở trên ghế rên rỉ, lúc này cô đã không còn bộ dáng như lúc vừa mới xuống máy bay, cô gái nhỏ cứ cách một lúc sẽ ầm ĩ làm nũng, ghép chung với bộ trang phục thành thục mà cô đang mặc hoàn toàn không phù hợp.
Trên đường vẫn còn mưa lớn, NhanKiến Định lái xe rất chậm, hai người ở trên xe gần ba tiếng mới về đến nhà.
Lúc xuống xe trùng hợp đụng phải Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh, rõ ràng cô đã là người làm mẹ, nhưng vẫn giống như một đứa trẻ, mang theo NhanHướng Minh trốn ở phía sau cột hành lang nhìn trộm, trong lòng còn cho rằng sẽ không có ai phát hiện.
NhanKiến Định cũng không nhắc nhở cô, một tay cầm hành lý, tay kia nhẹ nhàng che chắn bên hông NhanMinh Tú che chở cô ấy cùng đi vào trong, khi đi đến bên cạnh cô gái nhỏ, mới bất ngờ quay đầu lại, cổ áo của cô bị anh túm lấy lôi ra ngoài.
Suốt toàn bộ quá trình người bạn nhỏ NhanHướng Minh đều che mắt, bày ra một bộ dáng không có mặt mũi để gặp người, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Nhan Nhã Quỳnh.
“Đi vào rồi nói sau, trời mưa to như thế, sao Anh Tuấn có thể để cho em đi ra ngoài như vậy chứ?”
NhanKiến Định gõ đầu cô, tức giận nói, nhưng vừa ngoảnh đầu thì vẻ mặt đã lập tức dịu dàng trở lại, che chở NhanMinh Tú đi vào bên trong. Nhã Quỳnh chưa từng thấy anh trai mình ôn nhu với người phụ nữ nào như vậy, lập tức nổi tính tò mò, giống như một cái đuôi nhỏ, theo phía sau bọn họ cùng đi vào nhà, cuối cùng đặt mông ngồi xuống sô pha, ôm lấy NhanHướng Minh nhìn trộm.
“Muốn nhìn thì cứ nhìn, tốt nhất là nhìn cho rõ ràng, đây chính là chị dâu tương lai của em!”
Sau khi bận rộn giúp NhanMinh Tú thu xếp ổn thỏa, NhanKiến Định mới bưng hai ly nước nóng đi ra, một ly đưa cho Nhan Nhã Quỳnh, một ly cẩn thận đặt trước mặt NhanMinh Tú.
“Chào chị dâu, em là Nhan Nhã Quỳnh, đây là con trai của em NhanHương Minh, chị và anh trai em quen nhau như thế nào vậy?”
Nếu đã là người một nhà, Tôi Nhã Quỳnh cũng sẽ không khách khí nữa, cô tỏ ra khá quen thuộc với NhanMinh Tú bên cạnh, có thể nói là cô đối với người chị dâu đột nhiên xuất hiện này sinh ra hiếu kỳ cực lớn.
“Chị tên NhanMinh Tú, đã quen biết với anh trai em mười mấy năm trước rồi.”
NhanMinh Tú mím môi có chút ngượng ngùng cười cười, ánh mắt liên tục liếc về phía NhanKiến Định, một giọng nói trong trẻo vang vọng khắp căn phòng.
Bên này vừa mới trả lời, bên kia NhanKiến Định đã bắt đầu không nhịn được nữa, lôi kéo NhanMinh Tú ra phía sau mình, bàn tay vỗ nhẹ vào ót Nhan Nhã Quỳnh: “Cô ấy vừa mới xuống máy bay, đã rất mệt mỏi, ngoan ngoãn một chút, chờ nghỉ ngơi xong, hai người muốn nói chuyện gì anh cũng sẽ mặc kệ.
“Kiến Định… NhanMinh Tú cắn môi nhìn cô gái đang ôm đầu vô cùng tội nghiệp ngồi trên sô pha, có chút không đành lòng.
NhanKiến Định giơ đầu ngón tay lên, ý bảo bây giờ cô ấy không cần phải nói chuyện, bỏ qua ánh mắt của Nhan Nhã Quỳnh, nắm tay cô ấy đi lên lâu.