Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài, hơi mỏng màu nâu nhạt, bên trong là một chiếc váy ngắn. Đôi chân thon dài trắng nõn vắt chéo vào nhau duỗi ra từ dưới lớp váy màu đen, lòng bàn chân có một vệt màu đỏ tươi, bàn chân hơi nâng lên, hờ hững nhẹ nhàng đung đưa.
Khuôn mặt xinh đẹp, cử chỉ quyền rũ lại còn có chút ngây thơ trong sáng của cô thiếu nữ, mấy loại phong cách pha trộn lẫn lộn cùng một chỗ, mặc dù ở trong một đám đông vội vã, nhưng thần thái trước khi đi cũng là một trong những thần thái bắt mắt nhất.
“Có thể ngồi ở đây không?”
NhanKiến Định không biết từ khi nào đã tìm đến đây, nháy mắt nhẹ, ra hiệu ngồi vào chỗ bên cạnh cô ấy.
NhanMinh Tú nhẹ nhàng gật đầu, ung dung thản nhiên liếc sơ qua bên góc đó, nụ cười ở khóe miệng của cô ấy thẳng thắn lộ ra hết ngoài.
Chiếc áo sơ mi cổ đứng tinh xảo trông như chiếc lá xanh mướt, tôn lên chiếc cằm nhọn xinh đẹp của người mặc. Lớp trang điểm nhẹ nhàng cũng Nhanđậm thêm mấy phần đường nét khuôn mặt cô ấy, những ánh sáng u ám trong những ngày mưa càng làm nổi bật vẻ đẹp rạng ngời của cô ấy.
Hết nửa điếu thuốc, NhanKiến Định cười hơi ngượng ngùng, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng: “Tại sao lại tới chỗ này mà không biết đường đi ra ngoài?”
“Em vừa mới đến. Đã lâu rồi không tới chỗ này nên hơi mù đường một chút.”
NhanMinh Tú khẽ cười, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
NhanKiến Định định nói gì đó rồi lại thôi: “Đi cùng với anh thì sao?”
Những lời này vừa nói ra, lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ (một câu thành ngữ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết), nụ cười trên miệng NhanMinh Tú càng thêm nồng đượm: “Muốn đưa em về nhà sao?”
“Tháng trước em vừa cam đoan với bố là nhất định sẽ đưa một người đàn ông đến cho bố gặp qua một chút trước khi về nhà cùng người đó, phải làm sao bây giờ?”
NhanMinh Tú làm ra vẻ tủi thân, ngồi xổm dưới chân anh ta, trong mắt cô rơm rớm nước mắt.
“Anh sẽ đưa em về trước, chờ khi anh xử lý xong công chuyện bên này, anh sẽ quay về đó với em. Anh cảm thấy bố em chắc hẳn sẽ thích anh.
Chỉnh đốn lại bộ âu phục màu đen đã được sửa vừa vặn đang mặc trên người, người đàn ông cực kì phong độ này lại nói ra từ trong miệng những lời dịu dàng như vậy.
NhanMinh Tú không kìm được, nước mắt nhỏ giọt trong suốt, long lanh rơi xuống.
“Mười năm qua, rốt cuộc anh đã làm những gì vậy? Chẳng lẽ chưa một lân nghĩ đến chuyện đi tìm em sao?”
Cô ấy nức nở lao vào vòng tay anh khóc như một đứa trẻ.
NhanKiến Định cảm thấy có chút đau lòng, những càng thêm bất lực, lúc này có nói gì thì cũng sai, anh ta rất thông minh, không nói lời nào, đưa hai tay đặt dưới nách hơi bế cô ấy lên, ôm cô ấy vào lòng, nheo mắt lại một chút và vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.
Chờ người phụ nữ nhỏ bé trong lòng này khóc đủ rồi, tỉnh táo lại, anh ta mới giúp cô ấy lau khô nước mắt Ta trên mặt: “Có một số chuyện bây giờ anh nói với em cũng không còn ý nghĩa nữa. Trước hết về nhà với anh đã. Anh còn có người muốn giới thiệu cho em biết.
Lúc này nhắc đến người kia thật ra cũng không tốt lắm, nhưng anh ta không muốn đợi thêm nữa, chịu đựng nhiêu năm như vậy, anh ta sợ rằng cô ấy đã quên mất mình…
NhanMinh Tú lúc này đã khóc đủ rồi, ngẩng đầu nhìn anh, lông mày hơi nhướng lên, kiên nhẫn quan sát, dò xét anh ta.
Đã nhiều năm không gặp, anh ta vẫn đẹp trai như cũ, không thể không nói, ánh mắt của cô thật tốt, híp mắt ở trong lòng tự khen chính mình một trận, sau đó mới ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng đứng lên, kéo quần áo lau khô nước mắt.