Giang Anh Tuấn hừ lạnh một tiếng, giọng điệu của anh lạnh lẽo thấu xương.
NhanKiến Định nhẹ gật đầu: “Chính bản thân cậu đến cũng được, nhưng cậu cố gắng nhẹ nhàng thôi, cậu xem xem có thể kéo Yaren vào hay không?”
“Trước tiên hãy tìm người theo dõi anh ta đi, người này cho tôi cảm giác thật không tốt, tôi luôn cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như thế.”
Giang Anh Tuấn càng nghĩ thì sắc mặt của anh càng khó nhìn, sau khi nói hai câu với NhanKiến Định là anh đã cúp điện thoại.
Lúc này Nhan Nhã Quỳnh cũng đã lặng lẽ chạy ra ngoài từ trong phòng nghỉ, khuôn mặt bé nhỏ của cô đỏ bừng nhìn qua giống như đứa trẻ đã làm chuyện xấu đang chuẩn bị chạy trốn. Giang Anh Tuấn nhìn xuống lập tức nở một nụ cười yếu ớt, anh chững chạc đàng hoàng trở lại chỗ ngồi của mình.
Nhan Nhã Quỳnh cắn môi, cô dùng một đôi mắt to nhìn chằm chằm Giang Anh Tuấn. Anh ngồi hai chân lưu loát bắt chéo ở đằng trước, tư thế của anh thay đổi khiến cô di chuyển nhanh chóng, không bao lâu sau là cô đã chạm đến ghế sô pha đằng sau lưng của Giang Anh Tuấn rồi, cô cách Giang Anh Tuấn cũng cũng chỉ còn lại hai bước chân. Mặc dù ngoài mặt Giang Anh Tuấn đang xem văn kiện, nhưng thật ra ánh mắt của anh không rời khỏi người Nhan Nhã Quỳnh. Hiện tại hai tay của anh đang chống cằm, chân mày hơi nhíu lại, nhìn qua giống như đang cẩn thận suy nghĩ chuyện gì đó. Nhưng chỉ có anh tự mình biết, hiện tại trong đầu anh đều là bóng dáng cô gái nhỏ ngồi chồm hổm trên mặt đất, bộ dáng thò đầu ra nhìn mọi thứ tán loạn khắp nơi trên mặt đất, trông vô cùng đáng yêu.
Nhìn thấy cô tốn không ít sức lực tới đây, nhưng vẫn ngồi xổm ở ghế sô pha đằng sau không lên tiếng, ngược lại trong lòng Giang Anh Tuấn lại bối rối. Anh dự định mấy phút nữa mà cô gái nhỏ còn không nhúc nhích, anh sẽ chuẩn bị chủ động ra quân.
Anh đang nghĩ ngợi cuối cùng nên làm sao mới có thể không để lại dấu vết đi qua làm bộ trong lúc lợ đãng phát hiện ra cô thì Nhan Nhã Quỳnh lại giống như một con hổ con khoẻ mạnh kháu khỉnh xổ lồng chui ra ngoài lẻn đến trong lòng anh, “Bịch”
một tiếng hai người đụng vào nhau. Giang Anh Tuấn nhất thời bị đụng có chút ngơ ra, thật lâu sau anh mới hồi phục tinh thần lại. Trước tiên anh loay hoay xem cánh tay nhỏ và bắp chân nhỏ của Nhan Nhã Quỳnh để kiểm tra xem cô có bị thương không. Cho đến khi xác nhận cô không có việc gì, anh mới nhận ra sau ót của mình hơi đau.
“Anh Tuấn, tại sao anh lại đi lâu như thế? Một mình em đợi ở chỗ này thật nhàm chán!”
Cô gái nhỏ như là một chiếc túi treo trên người anh, vẻ mặt của cô tỏ ra rất uất ức, trồng giống như một đứa trẻ đáng thương bị lạc đường.
Giang Anh Tuấn nhìn thấy mà buồn cười, nhưng anh lại không thể bật cười trắng trợn như thế. Cuối cùng anh lại làm mình nghẹn quá sức, nhưng anh còn cẩn thận từng li từng tí dỗ dành cô gái nhỏ trong ngực, không thì chỉ cần cô rơi nước mắt, đến lúc đó người đau lòng lại là anh.
“Làm sao đột nhiên em lại xông tới thế? Đâu phải anh không cho em ra ngoài.”
Một tay anh nắm cả eo của Nhan Nhã Quỳnh phòng ngừa cô rơi xuống, một tay khác thận trọng giúp cô vuốt lại mái tóc rối bời, vẻ mặt của anh dịu dàng đến có chút khó tin.
Nếu để cho đồng nghiệp vừa mới họp chung trông thấy, sợ là bọn họ sẽ khiếp sợ đến ngay cả tròng mắt cũng muốn rơi ra ngoài.
“Do em nhớ anh quá, em thấy khí thế của anh như vậy là em lại muốn xông ra, em còn tưởng rằng anh muốn đi ra ngoài đánh nhau đó.”
Nhan Nhã Quỳnh sờ môi, cô ngồi ở trên đùi của anh còn không thành thật mà lắc lư, nhìn qua trông giống một cô gái nhỏ tinh nghịch.
“Anh đã qua thời tuổi trẻ kích động thích đánh nhau rồi, em không muốn đi chơi thì ở bên cạnh để anh xem văn bản tài liệu một lát đi.”