Hai ngày trôi qua giống như một cái chớp mắt, trôi đi rất nhanh. Cả nhà, người thì đẩy xe hàng thô, người thì kéo vali hành ly, không mang theo vệ sĩ, bước lên trực thăng rồi rời khỏe đây. Đây là lần đầu tiên, Tinh Hòa được ngồi máy bay, hưng phấn đến nỗi hận không thể chạy xuống.
Dĩ nhiên là Dương Minh Hạo cũng cùng đi, dù sao thì Abel ở bên đó vẫn còn có một số việc chưa quyết toán rõ ràng…
Chờ đến khi cả nhà đến nơi, chuyện gia tộc Húc Nhật đổi chủ cũng đã được lan truyền ra ngoài. Ở một nơi rất xa, lúc Abel nhận được tin tức thì đã ném thẳng chiếc điện thoại di động xuống đất. Vốn dĩ, chỉ có một NhanKiến Định đã khiến cho bọn họ vô cùng vất vả để đối phó rồi. Nếu như Hoác Anh Tuấn lại thật sự nắm giữ được gia tộc Húc Nhật thì mấy anh chị em bọn họ đúng là không còn con đường sống rồi.
Thời gian cấp bách, không kịp nghĩ những thứ đó, anh ta trực tiếp gọi điện thoại, tập trung tất cả mọi người lại.
Dương Thừa Húc vẫn luôn quan tâm đến tình hình ở đây. Vừa nhận ra có động tĩnh mới liên giống như một con chuột mai phục ở xó xỉnh âm u vậy, dáo dác đi dò la tin tức. Vào lúc này, Trần Nhật Linh đã bị quản gia đưa tới.
Lúc người đến chỗ anh ta thì vẫn còn đang hôn mê. Thế nhưng sắc mặt vẫn đỏ thắm, khuôn mặt đã có da có thịt hơn, Dương Thừa Húc cũng yên tâm hơn nhiều. Anh ta ôm cô ta đến phòng tắm, cẩn thận tắm sạch sẽ rôi mặc lại quần áo ngủ, ôm cô ta ngủ đây thỏa mãn. Lúc này, anh ta không còn quan tâm đến những chuyện khác, trong lòng chỉ có cô gái nhỏ này của anh ta mà thôi.
Bên này, Abel với mới truyền tin đi, người đã đến ngay lập tức, đương nhiên là phải nhận được tin tức từ trước lúc hành động.
Hai nhân viên nội bộ của gia tộc Húc Nhật cũng cùng đi tới, dẫn theo một người con gái cũng khá lớn.
Buổi tối hôm đó, nhóm ba người bọn họ đã xuống máy bay, Abel tự mình dẫn theo quản gia đến sân bay đón người.
“Rốt cuộc tình hình như thế nào vậy? Tại sao vô duyên vô cớ, Giang Húc Đông lại có thể dâng gia tộc Húc Nhật ra chứ!”
Abel ngồi dựa vào thành, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận. Cơ thể căng thẳng, bây giờ, anh ta có VÔ số vấn đề muốn hỏi.
“Tình hình cụ thể như thế nào, chỉ vài ba lời chúng tôi không thể nói rõ ràng được. Đến lúc đó rồi hẵng nói. Ông chủ của chúng tôi tạm thời không thể đến được, người con gái mà ngài mong muốn tôi đã giúp ngài đưa đến rồi. Những chuyện khác, nếu như cần gì thì ngài cứ việc nói. Ông chủ nói, nhất định phải thỏa mãn hết các yêu cầu của ngài.”
Một người làm việc lâu năm ở đây hơi cau mày, giọng nói vô cùng cẩn trọng. Hiển nhiên là bởi vì gia tộc xảy ra biến cố, sức lực không đủ nên ở trước mặt Abel không ngóc đầu lên được mà thôi.
“Mấy ngài không hứng thú với người đàn bà đó sao?”
Ban đầu, vì để đưa người này qua đây mà anh ta đã tổn không ít công sức. Trong khoảng thời gian này, vì để thuần phục cô ta cũng đã hao phí rất nhiều nhân lực. Bây giờ nói đưa qua đây là đưa qua… Thật đúng là…
Abel có chút khinh miệt nói, biểu cảm tương đối bất tiết nhất cổ, hiển nhiên là vô cùng coi thường hành động cướp đoạt vợ của người khác.
“Bây giờ tạm thời không có thời gian và sức lực. Lần này tới đây, ông chủ cũng đã dặn dò chúng tôi, hy vọng ngài đây có thể giúp chúng tôi một tay. Sau khi kết thúc mọi chuyện, ông chủ sẽ tới đón ngài. Tốt nhất là không nên để cô ta và người nhà họ Dương gặp mặt nhau là được rồi.”
Chính là người đàn ông mặc áo xanh đang nói chuyện, hai tay xoa xoa, hiển nhiên là anh ta không quen lắm những chuyện như vậy.
“Tôi có thể trông nom giúp ông nhưng mà nếu như cô ta và người nhà họ Dương gặp mặt nhau vì lí do cá nhân thì tôi cũng mặc kệ.”