Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Nhan Nhã Quỳnh đã hiểu ra rằng thực sự Anh Tuấn của cô còn mong muốn có một người thân ruột thịt trên đời hơn bât cứ ai khác, nhưng đổi với một người đột nhiên xuất hiện như vậy, lại còn là người trong một gia tộc đối đầu với mình, anh nhất thời không biết phải làm thế nào. Anh cũng không biết chấp nhận người kia là tốt hay xấu.
Anh chỉ có thể phỏng đoán và dự tính trường hợp xấu nhất để tránh cho bản thân và những người xung quanh mình bị tổn thương.
Sau khi suy nghĩ xong, Nhan Nhã Quỳnh chăm chú nhìn Giang Anh Tuấn rồi khẽ đi đến chỗ ông lão đang ngôi, cô ho nhẹ một tiếng rôi cúi thấp đầu xuống nói với ông lão: “Ông ngoại, cháu là vợ của Anh Tuấn. Chúng cháu còn chưa biết ông tên là gì. Ông đừng nhìn anh ấy thế mà nghĩ anh ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Kỳ thực, anh ấy rất mong muốn có một người thân ruột thịt. Nếu như ông không vội thì đừng rời đi sớm như vậy. Chúng cháu còn có hai đứa con nữa, một đứa tên Hướng Minh, một đơn đứa tên Tinh Hòa, ông nhất định sẽ rất thích chúng!”
Cô vừa nói vừa cười híp cả mắt lại.
“Tôi tên là Giang Mạc Viễn. Tôi sẽ không đi quấy rầy cuộc sống vợ chồng của hai người đâu. Tôi chỉ mong khi về già, cháu có thể cùng Giang Anh Tuấn đi tiễn tôi đoạn đường cuối là tốt rôi. Những thứ khác tôi không hi vọng xa vời.’ Tóc đã bạc, phần đời còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu, ông ta không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần trước khi chết, Giang Anh Tuấn chịu thừa nhận ông ta là đã hạnh phúc lắm rôi.
“Nếu không thì sau khi mọi chuyện đã giải quyết xong, cháu dẫn ông đi gặp hai đứa nhỏ nhé? Tinh Hòa lúc cười trông rất đáng yêu.”
Sau lưng Giang Anh Tuấn, Nhan Nhã Quỳnh cố gắng làm tất cả những gì mà cô có thể.
“Được, nếu có cơ hội, nhất định ông sẽ quan tâm bọn họ hơn. Trên mặt ông cụ mang theo nụ cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn Nhan Nhã Quỳnh cũng vô cùng dịu dàng, cũng không còn quan tâm nhiều đến những chuyện trước đó nữa.
Động tác của mấy người luật sư vô cùng nhanh nhẹn, mỗi người một cuốn, chẳng mấy chốc đã kiểm tra xong xuôi toàn bộ giấy tờ tài liệu.
Rất nhiều tài sản, dường như phải chiếm đến hơn chín mươi phần trăm gia sản của gia tộc Húc Nhật. Giấy tờ đúng là có ích, chỉ cần kí tên lên đó thì tất cả những thứ này đều thuộc về Giang Anh Tuấn. Xem ra, ông cụ trước mắt này có vẻ kỳ lạ nhưng mà không có vấn đề gì cả.
“Nếu như đã kiểm tra xong xuôi rồi thì chỉ cần ông ký tên lên nữa là xong thôi. Cầm hết đồ về rồi kiểm tra cẩn thận đi. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, tất cả những thứ thuộc quyền sở hữu của gia tộc Húc Nhật đều thuộc về cháu, bao gồm cả cách xử lý Giang Húc Đông. Sống tốt nhé, ông đi trước đây.”
Ông cụ nói xong, chống gậy rời khỏi đây. Giang Anh Tuấn đưa mắt nhìn ông cụ rời đi. Không biết tại sao lúc Nhan Nhã Quỳnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hốc mắt có chút ướt át. Lần từ biệt này có lẽ là phải đến khi ông cụ sắp chết, mới có thể được gặp lại nhau.
“Ông ngoại… Mẹ, mẹ ở trong nhà họ Giang sống rất vui vẻ. Nếu như có chuyện gì thì ông có thể đến tìm cháu.”
Đối mặt với ông ngoại của mình, Giang Anh Tuấn cũng hơi do dự. Nhưng cuối cùng, anh vẫn lên tiếng, hai nắm đấm nắm chặt bên người.
“Có những lời này của cháu là ông vui rồi. Nhớ chăm sóc tốt cho những người mà cháu thương yêu nhé, đừng giống như ông. Lúc nào cũng lừa dối mình, lấn áp người khác. Cho đến khi mọi chuyện không còn cách nào cứu vãn nữa mới bắt đầu hối hận, đám người vô dụng đó đều là giả vờ giả vịt rên rỉ.
Ông cụ quay lưng lại với bọn họ, không hề quay đầu lại, nói xong cũng vội vã leo lên xe, rời khỏi đây.
Nhan Nhã Quỳnh đưa tay, suy nghĩ một chút rồi mím môi đưa tay lên xoa đầu Giang Anh Tuấn: “Anh còn có bọn em ở đây. Mọi người đều ở đây mà.”
Nhan Nhã Quỳnh học theo dáng vẻ ngày thường anh hay an ủi cô, vỗ vỗ vào người anh.