“Thôi được, thời gian của người trẻ quả thật là quý giá, cho nên tôi sẽ nói ngắn gọn vậy. Mẹ của cậu chính là con gái của tôi, nếu như theo lẽ thường tình, hiện tại người đứng đầu gia tộc Húc Nhật là tôi, khi tôi chết, con gái của tôi sẽ thay tôi trở thành người đứng đầu.”
Những lời ông lão nói ra rất từ tổn, nhưng tin tức được tung ra lại giống như một quả bom, trong đầu hai người đều như nổ “Ầm!”
một tiếng. Tin tức này chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, khiến bọn họ không kịp trở tay.
“Vậy thì mối quan hệ giữa ông và Giang Húc Đông là gì? Tại sao gia tộc Húc Nhật giờ đây lại do ông tiếp quản? Tại sao mẹ tôi lại bị gửi đến Hải Phòng từ khi còn nhỏ như vậy? Và tại sao ông lại đến tìm tôi? Rốt cuộc là ông có mục đích gì?”
Giang Anh Tuấn phản ứng nhanh hơn Nhan Nhã Quỳnh một chút, anh cau mày định thân trở lại. Trước đây anh đã nghĩ rằng mẹ mình có thể là dì của Giang Húc Đông nhưng anh không ngờ tới việc hai người họ lại ở cùng một thế hệt!
“Thực ra rất đơn giản. Tôi là con trai trưởng. Lúc tôi gân ba mươi tuổi bố tôi mới có thêm em trai tôi. Kể từ đó, địa vị của tôi trong gia tộc bị giảm sút nghiêm trọng. Khi em trai tôi đến tuổi thành niên, tôi hoàn toàn bị gia tộc Húc Nhật bỏ rơi. Bố tôi thích em trai tôi hơn, xóa bỏ tất cả mọi thứ về tôi, để cậu ta thừa kế gia tộc, tôi đã cố gắng chống lại nhưng vô ích. Mẹ của cậu là con gái tôi, tôi phải liêu mạng gửi con bé đi, hy vọng con bé có thể sống một cuộc sống tự do tự tại, không bị trói buộc suốt nửa cuộc đời như tôi.
Khi ông lão nói ra những lời này, giọng điệu không hề có chút oán giận nào cả, tựa hồ đang thuật lại chuyện chẳng liên quan gì đến mình, bình tĩnh đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
Nhan Nhã Quỳnh co người lại, trốn ở phía sau lưng Giang Anh Tuấn.
“Vậy mục đích của ông là gì?
Muốn tôi giúp ông khống chế gia tộc Húc Nhật, hay là giúp ông báo thù, giết chết Giang Húc Đông?”
Giang Anh Tuấn cúi đầu suy nghĩ một chút, sắp xếp lại mối quan hệ giữa mọi người. Sau đó anh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nở nụ cười và hỏi, nếu đã là kẻ thù thì nhất định ông ta sẽ không muốn anh giết chết Giang Húc Đông.
“Không phải, tôi tìm cậu là muốn hỏi cậu có nguyện ý gánh vác trách nhiệm trên vai tôi hay không? Gia tộc Húc Nhật vốn thuộc về cậu. Về phần xử lý Giang Húc Đông như thế nào, tôi không có ý kiến gì hết. Cả nửa đời người tôi đã bị nhốt trong biệt thự, nơi xa nhất có thể đi cũng chỉ là trong sân nhà mình. Khi còn có thể bước đi tôi chỉ muốn được ra ngoài đi đây đi đó. Nếu như cậu không muốn nói thì chỉ có thể để Giang Húc Đông tự sinh tự diệt.”
Một nửa cuộc đời bị giam cầm, ngoại trừ tự do, ông ta không còn bất kì hứng thú nào khác.
“Tôi cần thời gian suy nghĩ thêm. Hôm nay tạm thời như vậy đã, tôi về trước đây.”
Giang Anh Tuấn có chút bối rối đứng lên, anh nóng nảy nắm lấy tay của Nhan Nhã Quỳnh rồi nhanh chóng đi ra ngoài, tựa như phía sau có cái gì đó đáng sợ đang đuổi theo bọn họ.
Trước giờ Nhan Nhã Quỳnh chưa từng thấy anh chật vật như vậy, cô mím môi đi theo anh, trong đầu cố nghĩ ra cách để an ủi anh.
Hai người còn chưa đi tới cửa, ông lão đã chống gậy đuổi theo sau, thở dài nói: “Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, hai ngày, trong vòng hai ngày cậu phải cho tôi một câu trả lời. Nếu hai ngày nữa cậu không tới tìm tôi thì tôi sẽ coi như là cậu không muốn vị trí này.”
Giang Anh Tuấn hơi khựng lại một chút nhưng anh vẫn không nói gì, thậm chí cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía chiếc xe. Anh lên xe, ôm chặt Nhan Nhã Quỳnh trong tay, để cho cô ngồi trên đùi mình, còn anh chôn chặt đầu vào hõm cổ của cô, nhẹ nhàng hít mùi hương trên cơ thể cô.
“Được rồi, tạm thời đừng lo lắng về chuyện này nữa. Nếu anh không muốn thì không làm là được. Dù sao bây giờ Giang Húc Đông cũng đã nằm trong tay chúng ta. Cho dù anh có từ bỏ thì gia tộc Húc Nhật cũng ngày một sa sút hơn, vậy nên chúng ta cứ về nhà trước đã.”