“Đương nhiên là không thành vấn đề. Hai người định đi bao nhiêu ngày? Hướng Minh và Tinh Hòa có cùng đi không?”
Chẳng qua chỉ là chỉnh đốn lại công ty mà thôi. Đây lại là chuyện mà NhanKiến Định làm nhiều nhất lúc ở bên Châu Âu, cũng có thể tính là quen tay hay việc. Chỉ cần thời gian không dài, anh ta xử lý lại nhanh, tốn không mấy công sức. Huống hồ là anh ta cũng sắp trở về Châu Âu rồi, cũng coi như là tiện tay giải quyết.
“Khoảng bảy ngày. Chúng tôi sẽ cố gắng về nhanh nhất có thể. Bọn trẻ để lại ở nhà. Anh cả, nếu anh có thời gian cũng có thể qua thăm bọn trẻ.”
Thời gian một tuần đi mấy nơi là vừa đẹp. Cho dù Giang Anh Tuấn rất thích Tinh Hòa, nhưng trong lòng anh, đương nhiên Nhan Nhã Quỳnh vẫn là quan trọng nhất.
“Được. Tôi đồng ý nhận việc này. Vừa hay cậu ở đây xem giúp tôi thứ này.”
Đúng là không thể rảnh rỗi nổi một giây. Giang Anh Tuấn vừa muốn nói muốn lấy quyển sách xem thử thì NhanKiến Đinh liền túm lấy anh đi về phía bàn sách bên trong.
Vừa đi được mấy bước, cửa phòng đọc sách vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó truyền đến tiếng mở cửa.
Hai người quay đầu lại nhìn, là Công tước Otto đang chống gậy đi vào, sắc mặt vô cùng khó coi, còn lộ ra chút trắng bệch. Xem ra hình như ông ta đã trải qua chuyện gì đó rất ghê gớm. NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn bốn mắt nhìn nhau, lập tức bước trở về.
“Ông ngoại, nhìn sắc mặt ông rất tệ. Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Đỡ ông cụ ngồi xuống, NhanKiến Định nhíu chặt mày. Từ sau khi hai người quen biết, anh ta chưa từng nhìn thấy ngày nào mà ông cụ lại có sắc mặt kém đến thế này.
“Trước giờ, mục tiêu của Gia tộc Húc Nhật đều không phải chúng ta. Giang Anh Tuấn, cháu gặp rắc rối lớn rồi.”
Sau khi hiểu đầu đuôi mọi chuyện, Công tước Otto mới phát hiện rốt cuộc bản thân đã sai làm đến mức nào. Quả thật Giang Húc Đông là muốn đối phó với Giang Anh Tuấn, sau đó thông qua Nhã Quỳnh, quay đầu đối phó với gia tộc Otto. Ông ta thật sự cũng rất coi trọng Vũ Nguyên Hải. Phần lớn quá trình đối phó với Giang Anh Tuấn đều là dựa vào anh ta.
Nhưng điều khiến cho Công tước Otto không ngờ đến là gia tộc Húc Nhật hình như không hề nóng vội với việc chuộc lại Giang Húc Đông. Tuy bề ngoài bọn họ làm vô cùng tốt, nhưng đằng sau lại để ông ta phát hiện ra một vài đầu mối. Bọn họ bằng lòng chi trả cái giá cao như vậy, từ đầu đến cuối đều là vì Giang Anh Tuấn mà thôi. Cho nên rốt cuộc Giang Anh Tuấn có thân phận thế nào? Hoặc là anh có thân phận gì trong gia tộc Húc Nhật?
Sau khi biết được điểm này, kết hợp với một vài chuyện hiểu được từ trong miệng Giang Húc Đông, từ trong đó rút ra được một vài manh mối quan trọng. Ghép tất cả lại, vậy mà ông ta lại phát hiện ra, mục tiêu của những người trong gia tộc Húc Nhật này, trước giờ đều là Giang Anh Tuấn mà thôi.
“Ông ngoại, rốt cuộc là đã có chuyện gì? Trước đây Anh Tuấn không hề quen biết với người của gia tộc Húc Nhật. Ngoại trừ bởi vì sau khi xảy ra một vài va chạm với Vũ Nguyên Hải và Giang Húc Đông, thì về căn bản Anh Tuấn và người của gia tộc Húc Nhật không hề có chút liên hệ nào.”
Nếu như Giang Anh Tuấn thật sự có quan hệ với gia tộc Húc Nhật, vậy chuyện này thật sự phiền phức rồi. Ba người đứng ở cửa, mặt đối mặt. Sau đó, vẫn là Giang Anh Tuấn không nhịn được nữa, dìu Công tước Otto đi đến ngồi lên ghế salon. Hút sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, sau đó anh mới lên tiếng hỏi: “Giang Húc Đông đã nói gì với ông? Hoặc là lúc gia tộc Húc Nhật bàn chuyện bồi thường, đã nói chuyện gì liên quan đến cháu với ông? Tốt xấu gì ông cũng nói ra rõ ràng thì chí ít để cháu có chết cũng phải biết rốt cuộc là sao lại chết.”
“Hiện giờ tạm thời tôi còn chưa hiểu rõ lắm, nhưng mà Giang Anh Tuấn này, từ nay về sau anh không nên đi đâu cả, mục tiêu của Gia tộc Húc Nhật là anh, hiện tại anh đang gặp nguy hiểm, lúc nào bọn họ cũng có thể đến đây bắt anh đi, nguyên nhân cụ thể tôi vẫn đang điều tra, cần thêm một chút thời gian nữa. Tạm thời cứ để Giang Húc Đông ở lại chỗ này trước, chuyện Dương Minh Hạo, mọi người muốn xử lý thế nào tôi cũng không có ý kiến.”