“Anh cả, chuyện này ông ngoại có biết không? Phần của Tinh Hòa và Hướng Minh, tạm thời tôi có thể giúp xử lý, nhưng là cho tôi…”
“Cậu nghe tôi nói xong trước đã. Tôi còn có lời chưa nói, cậu vội vàng như vậy làm gì?” . Đam Mỹ Sắc
Nhẹ vỗ lên vai Giang Anh Tuấn, NhanKiến Định ra ý bảo anh bình tĩnh, sau đó mới tiếp tục nói: “Tuy nói là cho cậu, nhưng trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí. Những thứ này cũng không phải là cho không. Tôi cần cậu cho tôi thời gian, thời gian hết, cậu trả lại toàn bộ thứ tôi cho cậu cho tôi, phần còn lại là tự cậu kiếm được, đương nhiên là của cậu rồi. Đến lúc đó, có thể có được lượng tài sản bao nhiêu, có thể giúp tôi được hay không, đều cần phải xem năng lực của bản thân cậu rồi. Tôi nói như vậy, cậu có thể hiểu không? Đương nhiên phần cho Nhã Quỳnh và bọn trẻ chắc chắn sẽ không thiếu đi phần nào.”
Lúc đầu, khi NhanKiến Định đến Châu Âu là anh ta đã nghĩ về chuyện này rồi. Hiện giờ một mình anh ta ở gia tộc Otto, đằng sau lại chẳng có ai có thể ủng hộ anh ta. Cứ như vậy thì quá mức bị động, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta đâm một nhát sau lưng mà không biết. NhanKiến Định không thể nhẫn nhịn để chuyện như vậy xảy ra.
“Đương nhiên là tôi có thể hiểu được. Nhưng anh cả, vay tiền ngân hàng cũng cần trả lãi. Cho dù là tôi tính trong khoảng thời gian ngắn ngắn, trong vòng năm năm trả hết lại cho anh, thì khả năng anh chịu tổn thấy vẫn nhiều hơn nhiều so với tăng thêm ban đầu. Như vậy thì…”
Giang Anh Tuấn vẫn như cũ, cảm thấy có phần không yên tâm. Từ nhỏ đến lớn, điều ông nội luôn dạy dỗ anh chính là lấy bất kỳ cái gì của người khác. Hiện giờ làm thế này, vậy không phải bảo anh vứt bỏ đi thứ mà anh luôn tin tưởng và làm theo, thay vào đó lại làm những chuyện mà bản thân cũng cảm thấy nhơ bẩn.
Có điều, anh còn chưa nói hết thì lại lần nữ bị NhanKiến Định ngắt lời: “Làm gì nghiêm trọng như lời cậu nói. Anh Tuấn, cậu đã quên rồi sao? Những thứ này vốn dĩ là để cho Nhã Quỳnh và bọn trẻ. Nếu cậu không xử lý, để người khác xử lý, cậu có thể yên tâm sao?”
Vốn dĩ chính là thứ chuẩn bị cho Nhã Quỳnh. NhanKiến Định có cảm giác dở khóc dở cười. Con người Giang Anh Tuấn này, điểm nào cũng tốt, chỉ có điều đôi khi tính toán quá rõ ràng. Đến cuối cùng, ngược lại đều là bản thân anh bị cuốn vào, vẫn là chẳng có chút thay đổi nào.
“Nhưng mà anh cả…”
“Không có điều để nhưng vậy đâu. Nếu như cậu không tiếp nhận, tôi sẽ tìm người quản lý chuyên nghiệp đến xử lý giúp cậu. Đến cuối cùng có thể còn lại bao nhiêu, toàn bộ là dựa vào người khác rồi. Cậu tự mình suy nghĩ đi. Nghĩ kỹ rồi thì ba ngày sau lại đến tìm tôi.”
NhanKiến Định vừa cảm thấy buồn cười, vừa thấy tức giận, hận không thể bổ đầu Giang Anh Tuấn ra xem, rốt cuộc trong đó chứa những thứ gì. Rõ ràng bình thường luôn là một người rất thông minh, sao đến đây lại vòng vo như vậy chứ! Lẽ nào là bị đứa em gái ngốc của anh ta lây cho rồi sao? Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng?
“Vậy tôi suy nghĩ thêm chút đã. Cảm ơn anh cả lo lắng.”
Mày nhíu chặt, gật gật đầu, Giang Anh Tuấn miễn cưỡng coi như là đã đồng ý. Nhưng trong lòng anh luôn có vài điều cảm thấy rất vướng mắc, luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được.
“Đúng rồi, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi thì bây giờ nói đi. Thời gian cũng tương đối rồi, có lẽ ông ngoại cũng sắp trở về rồi.”
Nói xong chuyện của bản thân, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, NhanKiến Định đặt hai tay lên chân, giọng điệu có phần thờ ơ.
“Cũng không phải chuyện gì quan trọng. Công ty bên này đã xảy ra vài chuyện, có hơi rắc rối. Đợi sau khi giải quyết xong những chuyện này, hy vọng anh cả có thể quản lý giúp tôi hai ngày, tôi muốn đưa Nhã Quỳnh ra ngoài đi dạo.”
Sau khi đến nơi này, những chuyện vốn dĩ Giang Anh Tuấn muốn đưa cô gái nhỏ của anh đi thực hiện lại chưa làm được bất kỳ chuyện nào. Trong lòng Giang Anh Tuấn vẫn luôn lập ra kế hoạch muốn đưa cô ra ngoài đi dạo, nhưng thời gian vẫn luôn không cho phép. Lần này có cơ hội, đương nhiên phải nắm bắt lấy.