Chương 71
Vẻ mặt của cô ta trở nên khó coi, cô ta nắm chặt bàn tay đang buông bên chân lại mới có thể miễn cưỡng giữ được lý trí.
Cánh cửa bị đóng lại một cái “âm”, chặn ngang tầm nhìn của tất cả mọi người.
Lâm Tiến Quân thở dài một hơi, nếu ông cụ Chánh muốn gặp tổng giám đốc thì anh căn bản không có quyền đứng chặn ở bên ngoài. Dù cho bọn họ có trói tổng giám đốc để đưa anh đi thì anh ta cũng không thể ngăn cản, biện pháp duy nhất bây giờ chỉ có thể là kéo dài thời gian, để tổng giám đốc tỉnh táo lại, nếu không thì dù cho ai đến cũng không có tác dụng.
“Tổng giám đốc”
Lâm Tiến Quân cẩn thận bước qua, giật lấy chai rượu trong tay anh ra rồi nói: “Anh như thế này không phải là cách, ông chủ đã sai người đến tìm anh rồi đó, dù gì thì anh cũng phải phấn chấn lên một chút, mối thù của cô Nhã Quỳnh vẫn chưa được báo mài”
“Cút!”
Giang Anh Tuấn chau mày, tựa lưng vào góc tường, đôi chân dài và thẳng tùy tiện thả dài trên nền nhà, anh cúi gục đầu, nói: “Anh bảo bọn họ cút hết đi!”
“1M Lâm Tiến Quân: “..: Quả nhiên anh ta đoán không sai, tổng giám đốc trong tình trạng hiện tại đã không còn tình cảm gì với nhà họ Giang nữa, làm sao có thể ngoan ngoãn đi theo những người đó, anh không đánh cho bọn họ bỏ về đã là tốt lắm rồi. Anh ta chưa nói được hai câu thì đã bị đuổi ra ngoài.
Lâm Tiến Quân ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn chùm trên đầu, chẳng qua anh ta chỉ là một trợ lý, anh ta không có năng lực quản chuyện của nhà họ Giang. Cuối cùng, anh ta liếc nhìn Giang Anh Tuấn một cái rồi quay người rời khỏi căn phòng. Con người ta luôn cần phải có hi vọng, cầm cự được một lúc thì hay một lúc, nói không chừng sự việc còn có thể được xoay chuyển.
“Sao rồi hả? Anh Anh Tuấn nói như thế nào?”
Trần Nhật Linh thò đầu vào muốn xem thử tình hình bên trong nhưng lại không nhìn thấy được gì, bên trong tối om như mực, không có lấy chút ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy mấy chai rượu rải rác ở trên sàn gân cửa ra vào, cô ta nói: “Hay là để tôi đích thân vào!”
“Cô Nhật Linh, chắc bây giờ tổng giám đốc không muốn nhìn thấy cô đâu”