“Cậu cứ mang con bé đi trước đi, sau khi sắp xếp công việc ổn thỏa, trễ nhất là bảy ngày sau, tôi sẽ qua đó.”
Trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, NhanKiến Định có chút nặng nề nói.
Việc ở lại Hải Phòng đã không còn nghĩa lý gì cả, chức vị của Dương Minh Hạo đã bị tước mất, thậm chí bây giờ ông ta còn đang phải đối mặt với án tù chung thân. Mọi chuyện ở Hải Phòng đã hoàn toàn lắng xuống, không cần sự có mặt của anh ta nữa, thế nên hiện tại cũng là lúc nên đi. . Truyện Sủng
“Bên Sunrise vẫn còn một vài chuyện phải giải quyết, mong anh giúp đỡ.”
Chi nhánh công ty ở nước ngoài đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ còn trong nước vẫn chưa đâu vào đâu. Thế nên chuyện anh muốn khuyên ông nội đi cùng mình gần như là chuyện không tưởng, anh cũng không định bụng đưa ông đi cùng.
Huống chi Sunrise còn cắm rễ ở Hải Phòng, anh không thể kéo toàn bộ Sunrise theo mình. Làm vậy cái giá phải mang ra đánh đổi quá lớn, hơn nữa cũng khó mà thực hiện được. Thế nên anh chỉ có thể nghĩ biện pháp di dời tài sản ra ngoài, rồi từ từ phát triển.
“Không thành vấn đề, tôi đang trên đường đến đó rồi, cậu bảo ông bác sĩ già kia đến khám cho Nhã Quỳnh đi.”
Việc tìm Vũ Nguyên Hải gần như là không thể, thế nhưng này ông bác sĩ già này lại khác. Tuy rằng bản thân anh ta có cảm giác ông ta hơi có vấn đề, thế nhưng trước khi đầu mối mới xuất hiện, có thể sử dụng vẫn nên tận lực mà dùng thì hơn. Không dùng có khác nào lãng phí mấy ngàn ki lô mét xa xôi đưa người ta đến, vậy nên một khi đã mất công đưa người đến rồi thì biết tận dùng mới là lựa chọn tốt nhất.
“Bây giờ tôi đi sắp xếp ngay đây.”
Trước đó Giang Anh Tuấn chỉ nhớ đến mấy bác sĩ người bản địa, mà quên mất sự tồn tại của ông bác sĩ già kia. Cúp điện thoại xong, Giang Anh Tuấn không sai người khác đi gọi mà tự mình nhanh chân xông vào phòng ông bác sĩ già kia rồi mang ông qua chỗ Nhan Nhã Quỳnh.
“Cậu Tuấn, chuyện di chứng này tôi đã nói với cậu rồi, nó là thứ tất yếu vốn không có cách nào tránh khỏi. Coi như cậu có gọi tôi qua đó, tôi cũng chỉ có thể bó tay chịu trói thôi.”
Mặc kệ ông ta nói thế nào, Giang Anh Tuấn vẫn không chịu mở miệng, nhanh chóng đưa ông ta đến trước giường của Nhan Nhã Quỳnh.
Biết bản thân mình không còn sự lựa chọn khác, ông lão thở dài, nhận mệnh bắt đầu kiểm tra và hỏi han vài điều.
Một lúc lâu sau, Nhan Nhã Quỳnh dần khôi phục chút sức lực, sắc mặt cô đã không còn trắng bệch không có chút máu nào như trước đó nữa.
Hai người một hỏi một đáp, sau khi đã nắm được tình hình cơ bản, ông lại xem xét dữ liệu kiểm tra lúc trước, không phát hiện bất cứ chút khác thường nào. Tuy biết rằng di chứng về sau sẽ có choáng váng, đau đầu, thế nhưng cho dù có là di chứng, thì tình huống như vậy cũng có chút khả nghi.
“Anh Tuấn, em đã khá hơn nhiều rồi, để bác sĩ về đi. Anh sắp đi nước ngoài rồi em không nỡ xa anh chút nào.”
Ngày hôm nay cô bị nhiều người xúm vào xem xét như thế, trong lúc ấy còn phải trả lời biết bao câu hỏi, bây giờ cô cảm thấy miệng lưỡi của mình khô khốc, thật sự không muốn gặp lại bác sĩ nữa.
“Được, anh sẽ dẫn ông ấy đi. Em ngoan ngoãn nằm đây chờ anh quay lại nhé.”
Giang Anh Tuấn có chút không yên lòng, vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mượt như nhung của cô, lại ôm cô nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô, sau đó anh mới dùng ánh mắt ra hiệu cho ông lão đi ra ngoài cùng mình. Toàn bộ quá trình anh cũng không nói thêm nửa chữ.
“Sao rồi?”
Sau khi ra ngoài Giang Anh Tuấn quay đầu lại nhìn về bức tường thủy tinh cách đó không xa, hạ thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi.
“Trường hợp thứ nhất, có lẽ máy móc kiểm tra có vấn đề, hoặc là số liệu của kết quả đã bị người ta động tay động chân. Trường hợp thứ hai, có khả năng cô Quỳnh bị đã bị người ta hạ độc. Cá nhân tôi nghiêng về trường hợp thứ hai hơn. Cậu Tuấn này, tôi nghĩ cậu nên tra xét kĩ càng xung quanh mình trước đã.”