Chương 264
“NhanKiến Định, anh nghĩ người này tự nhảy xuống hay bị người khác đẩy?”
Giang Anh Tuấn đút hai tay vào túi quần, anh đứng cách đó không xa, đôi mắt mở to nhìn chăm chú ông cụ nằm dưới đất, giọng anh nặng nề, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi nghiêng về vế sau nhiều hơn, nhưng mà cứ đợi cảnh sát tới điều tra rồi khẳng định, việc này e rằng không đơn giản như vậy đâu.
Đột nhiên xảy ra cuộc hỗn loạn, NhanKiến Định suy nghĩ nát cả óc cũng không nghĩ ra được, đến cùng là Trần Tuấn Tú muốn làm gì, dính dáng đến tính mạng con người cũng không dễ thoát tội, e rằng sẽ đổ tội lên đầu Giang Anh Tuấn.
“Sợ là người giật dây còn con át chủ bài chưa lộ ra, chuyện lần này có lẽ không dễ giải quyết, để đề phòng ngộ nhỡ, NhanKiến Định, nếu chuyện này dính dáng đến em, em không thể bảo vệ tập đoàn Sunrise, vậy phiền anh giúp em chăm nom một hai”
Nếu có mỗi vậy thì nỗi hiầm nghỉ cũng dễ giải quyết, nhưng chỉ sợ người phía sau màn sẽ đổ tất cả mọi chuyện lên người anh. Nếu thật sự như thế, muốn thoát khỏi sẽ rất khó khăn.
Nhưng mà đây vẫn chưa phải phương án giải quyết tốt nhất, Giang Anh Tuấn quay đầu nói với Lâm Tiến Quân: “Ngộ nhỡ tôi gặp chuyện ngoài ý muốn nên không thể ra mặt, vậy Lâm Tiến Quân anh hãy giúp tôi trông nom Sunrise, có vấn đề nào không xử lý được hãy tìm đến NhanKiến Định”
Bọn họ đang nói chuyện, tiếng còi cảnh sát bỗng vang lên, xe cấp cứu cũng theo sát mà đến, rất nhanh thôi, ông cụ trên mặt đất đã được khiêng đi.
Giang Anh Tuấn đứng bên phối hợp toàn bộ quá trình hành động. Dự tính xấu nhất cũng không xảy ra, sau một hồi tra xét, cuối cùng kết luận là nhảy tầng tự tử. Giang Anh Tuấn đến lúc này quả thật vẫn chưa rõ ràng lắm, rốt cuộc thì người giật dây đang diễn trò xiếc gì.
Cảnh sát đến nhanh, đi cũng nhanh. Dưới đại sảnh của Sunrise rất nhanh chỉ còn lại ba người Giang Anh Tuấn, NhanKiến Định và Lâm Tiến Quân, ngay cả vũng máu trên mặt đất đều được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn như mọi chuyện vừa xảy ra ban nãy chỉ là ảo giác.
“Chủ tịch à, anh nói mọi việc có thật sự đơn giản như vậy không?”
Đến lúc này, Lâm Tiến Quân còn có chút mơ màng, bối rối.
“NhanKiến Định, anh cảm thấy thế nào?”