Chương 146
Quăng lại một câu, Nhan Nhã Quỳnh che ô, mặt lạnh bỏ đi.
Còn hai mươi phút nữa sẽ tan học, cô phải đi nhanh hơn, nếu không Hướng Minh sẽ lo lắng, cắn răng đi thật xa, Nhan Nhã Quỳnh thật muốn quay về hai mươi phút trước tát cho mình hai cái, có xe không ngồi, lại muốn tự đi bộ. Lần này thì hay rồi, mặc dù tạm thời qua mặt được, nhưng dựa vào sự thông minh của Giang Anh Tuấn, sớm muộn cũng bị anh phát hiện.
Hai mắt Giang Anh Tuấn đỏ ửng, giống như thú hoang bị nhốt trong lồng, anh thở hổn hển, khom người xuống, trái tim như bị thứ gì đó đam trúng, đau đớn khiến anh không ngừng rơi mồ hôi.
Lâu Tiến Quân cau mày, nhẹ nhàng đỡ anh lên xe, muốn mở miệng nói, cuối cùng lại không biết phải nói gì.
“Cẩn thận chút, đi theo sau”
Qua cơn mất khống chế, rất nhanh Giang Anh Tuấn đã lấy lại lí trí, tóc mái trước trán bị mồ hôi làm ướt, dính lại trên trán, Giang Anh Tuấn nhắm mắt lại, lẳng lặng tựa vào ghế xe.
“Tổng giám đốc, nhìn thấy cô Nhã Quỳnh rồi!”
Lái xe thêm một đoạn, có thể miễn cưỡng thấy được bóng dáng Nhan Nhã Quỳnh.
Giang Anh Tuấn mở mắt, si ngốc nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn đầy vẻ nhất định phải có được.
Xe lái chậm, từ đầu đến cuối vẫn giữ khoảng cách với Nhan Nhã Quỳnh, vừa không để bị phát hiện, cũng vừa để
người trên xe nhìn thấy được bóng người xa xa.
Giang Anh Tuấn nhìn cô như mê như say, đã năm năm không gặp, nếu không nắm chặt tay mình, miễn cưỡng giữ chút lí trí, nói không chừng lúc này anh lại xông lên. Vườn trẻ cũng không xa, Nhan Nhã Quỳnh lại cố ý bước nhanh hơn, mặc dù thoát được Giang Anh Tuấn, nhưng cô luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, xung quanh không phát hiện có ai, nhưng trong lòng vẫn không yên. Theo bản năng, cô đi nhanh hơn.