“Chỉ là vài món linh tinh, anh nhất định sẽ không sợ, em muốn cùng chơi với anh!”
Nhan Nhã Quỳnh cười gượng thoái thác, cô nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng đôi mắt của Giang Anh Tuấn.
“Vài món linh tinh, là cái này sao?”
Giang Anh Tuấn nói, chỉ vào thứ màu trắng giống như bột mì, trong đó còn có hai con thiêu thân đang giãy giụa, cũng làm khó cho cô có thể suy nghĩ ra những thứ như vậy.
“Những thứ này chỗ nào cũng có nha, em chỉ rắc thêm một ít bột mì ở trong vòi sen, Anh Tuấn, dù sao anh cũng phải đi tắm mà, dùng cái này sẽ tắm sạch hơn, anh có thể tha thứ cho em không?”
Nhan Nhã Quỳnh bị Giang Anh Tuấn bóp eo, cô chạy không được mà trốn cũng không xong, chỉ có thể uốn éo làm nũng trong lòng ngực của anh với hy vọng mình có thể tránh thoát được trừng phạt lần này.
“Em biết rõ anh không thích những thứ này, em còn lấy nó để ở đó, anh cũng không biết phải nói gì với em nữa rồi!”
Giang Anh Tuấn chọt lên trán của cô, huyệt Thái Dương còn lồi ra gân xanh cho thấy anh tức giận không nhẹ.
“Rõ là anh sợ hãi, cái này thì có gì đâu! Cũng không phải chuyện gì mất mặt!”
Nhìn hai con thiêu thân giãy giụa trong bột mì, Nhan Nhã Quỳnh nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu rồi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc trên khuôn mặt.
Nhan Nhã Quỳnh ngẩng đầu, hai tay ôm chặt eo anh, cô bán đứng thân thể của mình một chút, xem như tránh né sự trừng phạt của anh.
“Đừng nghĩ rằng em biểu hiện đáng yêu như vậy anh sẽ tha cho em, chuyện ban ngày em làm, Hướng Minh lên án em như vậy, chuyện này có liên quan đến Tinh Hòa đúng không?”
Với tính cách của Hướng Minh, để thằng bé lên tiếng như vậy không cần nghĩ cũng đoán được chuyện này có liên quan đến em gái cậu.
“Em không có, tại vì gần đây Tinh Hòa tập đi, em chỉ muốn dạy cho con bé tập lăn trong bụi cỏ mà thôi, Hướng Minh nói em, nói em muốn thì tự chơi một mình đi, rõ ràng em có lòng tốt..
Nói gì thì nói cô vẫn là mẹ của Tinh Hòa, cô dạy hư con bé một chút thì có sao đâu chứ, giờ thì tốt rồi, Hướng Minh còn không cho cô chơi với Tinh Hòa, khác gì cậu trắng trợn cướp đoạt quyền làm mẹ của cô, cô còn chưa có lên tiếng đầu…
“Em còn không biết xấu hổ mà nói bậy, đều đã làm mẹ rồi mà còn ham chơi như vậy, ngày mai em đến công ty với anh.”
Giang Anh Tuấn giải quyết dứt khoát, Nhan Nhã Quỳnh còn muốn phản kháng thêm chút nữa nhưng cô đã bị anh kéo đến vòi hoa sen, nước chảy trong chốc lát, bột mì cũng đã trôi sạch, nước cũng hoàn toàn sạch sẽ, Giang Anh Tuấn nhanh nhẹn cởi quần áo ra.
Nhan Nhã Quỳnh vừa muốn nói chuyện thì đã thấy mình đứng dưới vòi hoa sen, cô lập tức ngậm miệng lại.
Nước ấm chảy xuống, đợi đến khi Nhan Nhã Quỳnh thay quần áo sạch sẽ khác rồi bị Giang Anh Tuấn nhét vào trong chăn, cả người cô không còn một chút sức lực, đặc biệt là đôi chân mềm nhũn, ngay cả đường cũng không đi được, đôi mắt nhắm nghiền, vừa đặt lưng xuống giường lập tức ngáy o o.
Giang Anh Tuấn nhìn thấy cô ngủ nhanh như vậy trong khi tóc vẫn còn ướt, anh đành chịu khó cầm khăn lông lau khô cho cô, đợi tóc cô khô anh mới qua loa lau tóc của mình rồi ôm cô cùng nhau ngủ.
Thời gian trôi qua thật mau, Nhan Nhã Quỳnh giãy giụa tỉnh giấc, trời cũng đã sáng rồi, nàng duỗi eo lười biếng rời khỏi giường, ngồi ở mép giường cô mới phát hiện, hình như có gì đó sai sai, đây đâu phải là phòng ngủ của cô, cô hoảng hốt ngồi dậy, đợi đến khi nhìn kỹ mọi thứ, cô mới xác định đây là phòng nghỉ của Giang Anh Tuấn, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng, cô lết cả người mềm oặt mở cửa phòng, nhìn ra bên ngoài.