Nói xong, anh ta cũng không dẫn người đàn ông kia đi mà đi thẳng xuống nhà, hiển nhiên là đi ra ngoài bắt người nào đó.
“Chuyện này có tính mạo hiểm quá lớn, chúng ta không thể cam đoan có thể dọn sạch người của Abel, Anh Tuấn, cậu rất mạo hiểm. Tuy rằng không quá đồng ý với hành vi của Giang Anh Tuấn, nhưng cuối cùng NhanKiến Định cũng không nói thẳng ra trước mặt người khác.
Cho đến khi Vũ Nguyên Hải rời đi, anh ấy mới thở dài phất tay để Chu Thanh đưa người rời đi, thuận miệng nói.
“Tuy rằng tính mạo hiểm cao nhưng nếu có thể hoàn thành thì sẽ được nhiều hơn mất, tôi cảm thấy có thể đánh cược một phen.”
Đã qua lại trong lĩnh vực kinh doanh nhiều năm như vậy, ưa thích kích thích và mạo hiểm đã khắc sâu vào tâm trí Giang Anh Tuấn, như trở thành một loại tính cách, tuy rằng ngày thường bị anh che giấu rất tốt nhưng có chút thời điểm vẫn bị bản năng của anh đánh bại mà để lộ ra ngoài, ví như bây giờ.
“Lần sau không được lấy lý lẽ như vậy, bây giờ chúng ta đã như đi trên băng mỏng, chỉ cần một bước đạp vào khoảng không thì người có thể rơi xuống vực sâu không chỉ có mình cậu, cậu phải nghĩ đến Nhã Quỳnh và con, bọn họ còn ở trong nhà chờ cậu, đều đã sắp làm bố rồi, chững chạc chút đi.”
Giang Anh Tuấn gần như đi theo sau mông NhanKiến Định và Nhan Nhã Quỳnh lớn lên, đối với lời nói của người giống như anh trai của mình, anh vẫn nghe vào hai câu, bèn gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi không nhắc lại nữa.
Hai người không nói lời nào, văn phòng lập tức rơi vào im lặng, cho đến vài phút sau, Chu Thanh quay trở về mới phá vỡ cục diện bế tắc.
“Tổng giám đốc, đã giam giữ người cẩn thận rồi, cũng đã sắp xếp người đi hỏi, có tin tức sẽ báo cho ngài ngay.”
“Tạm thời không cần sốt ruột, chờ người nghỉ ngơi rồi từ từ hỏi, chuyện không lớn không nhỏ, nhưng mọi chuyện liên quan đến nhà máy sản xuất dược phẩm đều phải hỏi rõ ràng.”
Khó có dịp đi trước Abel một bước, đương nhiên NhanKiến Định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Tổng giám đốc cứ yên tâm, đã sắp xếp xong tất cả, có tin tức sẽ lập tức báo cho ngài.”
Chu Thanh cúi đầu nói.
NhanKiến Định gật đầu không nói gì nữa, buổi sáng bàn luận đối sách cùng Giang Anh Tuấn đã mất không ít thời gian, Vũ Nguyên Hải đi tìm người, bọn họ ở chỗ này cũng không làm gì, Giang Anh Tuấn bèn đứng lên chuẩn bị đi làm việc.
Giang Anh Tuấn câm lấy máy tính đặt ở bên cạnh, bắt đầu xử lý công việc, mấy ngày gân đây mọi người đều rất bận rộn.
Một khi có chuyện phải làm, thời gian liền trôi qua rất nhanh, Giang Anh Tuấn cảm thấy mới ngồi một lúc, Vũ Nguyên Hải đã dẫn thời đến đây, vẫn là đi theo sau người trợ lý kia, chẳng qua lân này tới hai người, cả người trên dưới đến che kín mít.
“Tôi đã mang người đến cho hai anh, các anh chuẩn bị khi nào thì thực hiện lời hứ?”
Mặt che kín, dẫn đến tiếng nói của Vũ Nguyên Hải ôm ồm, nghe không quá rõ ràng, sau khi nói xong, anh ta lưu loát cở bỏ hết vải thừa trên người.
Người đàn ông cao cao đứng bên người anh ta đứng yên một lúc, sau đó cũng học động tác của Vũ Nguyên Hải, cởi bỏ lớp ngụy trang trên người.
“Chuyện lúc trước Nguyên Hải đã nói hết với tôi, tuy rằng tôi thật sự không quá thích hai người, nhưng ở mặt hết lòng tuân thủ lời hứa, tôi vẫn tin được hai người, lễ gặp mặt đều nhận rồi, nói cũng đã nói, chuẩn bị khi nào đưa chúng tôi rời đi?”
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Giang Anh Tuấn, Giang Húc Đông thiếu chút nữa là không khống chế được cảm xúc của mình.
Đối với người đàn ông thiếu chút nữa giết chết mình, nếu nói không hận thì đó là giả vờ nhưng bây giờ, anh ta là người ở dưới mái hiên người ta nên không thể không cúi đầu, chỉ cần có thể thoát khỏi Abel, đừng nói là tới gặp Giang Anh Tuấn dù kêu anh ta hợp tác với Giang Anh Tuấn thì anh ta cũng không có ý kiến gì.