Vừa rồi ở ngoài cửa nghe thấy giọng nói mang theo chút lạnh lùng, bây giờ đột nhiên lại dâng lên vài phần ấm áp, người đàn ông đang bước tới vóc dáng cao lớn, có gương mặt với ngũ quan như điêu khắc, vừa nói chuyện vừa cười khẽ, càng khiến người ta thêm đỏ mặt tía tai, NhanMinh Tú lúc này thật sự đứng hình.
Đôi mắt đen nhánh của NhanKiến Định cười như không cười, anh ấy đang đi tới, đứng cách người phụ nữ nhỏ bé trước mặt hai bước chân rồi nhìn cô ấy chằm chằm: “Cảm thấy thời gian này anh không đi gặp em, nên thấy tủi thân, hai là cảm thấy sau khi anh cầu hôn thành công rồi thì không trân trọng em nữa?”
NhanMinh Tú không kiềm chế được vẻ ấm ức trên mặt: “Chẳng lẽ những gì anh nói không phải là những gì anh đang làm đó sao? Rõ ràng không hề đến dù chỉ một lần.
NhanKiến Định nghe đến đây, đau đầu xoa xoa thái dương, kéo tay cô ấy sải bước dắt cô ấy đi ra ngoài: “Mấy ngày nay anh có hơi bận một chút, vẫn luôn ở lại trong công ty, thậm chí còn không có về nhà nữa, trong cái đầu nhỏ này của em rốt cuộc đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy!” . Truyệ𝓃 hay? Tìm 𝓃gay tra𝓃g chí𝓃h [ T R u 𝘔 T R 𝑼 Y 𝘦 N.VN ]
Vừa đi vừa gõ gõ lên trán NhanMinh Tủ, những lời NhanKiến Định nói ra, chỉ hận không thể thông suốt đầu óc cho cô ấy ngay lập tức.
Bước chân của anh rất dài, kéo theo NhanMinh Tú, mau chóng quay trở lại phòng của mình, đóng cửa lại, đè người ta lên trên sô pha.
“Còn nữa, anh không đi tìm em, em cũng không biết đường đi đến đây tìm anh sao! Đã nhiều này như vậy, anh còn tưởng em chơi với Nhã Quỳnh chơi tới mức quên cả anh luôn rồi chứ!”
Nhéo nhéo chiếc cằm của người cô gái, NhanKiến Định lại chuyển sang đề tài vừa rồi, giọng điệu trêu chọc: “Vả lại, chuyện đánh dấu chủ quyền này, còn cần anh dạy cho em nữa hả? Em không thể nào giống như Nhã Quỳnh, chạy đến công ty tìm anh được!”
NhanMinh Tú: “… Đó, đó chẳng phải là do em còn chưa quen với thân phận này sao! Em không ngờ rằng… lại có thể như vậy!”
Tiếng nói chuyện càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng, NhanMinh Tú gần như cuộn tròn người lại nấp trong góc ghế sô pha, sợ sệt nhìn anh ấy chằm chặp, NhanKiến Định bị cô ấy nhìn đến nỗi toàn thân phát hỏa, nói thêm bất cứ lời nào vào lúc này cũng hoàn toàn vô ích, anh ấy xoa trán ngồi xuống.
“Lần sau nếu có nhớ anh, thì cứ đến tìm anh được không, người anh đích thân gọi đến, sẽ không có ai dám nói lời ra tiếng vào gì đâu!”
Mấy ngày nay Tôi Kiến Định chưa từng dừng công việc nghỉ ngơi chút nào, đến lúc này toàn thân cực kỳ uể oải bệ rạc, thậm chí trên người còn đang mặc bồ quần áo nhàu nhĩ.
“Bởi vì anh chưa từng nói với em mà, những người ở đây không hề quen biết em, cho dù em có đi đến, người trong công ty của anh cũng sẽ không cho em đi lên, là do anh bắt nạt em làm em không dám tới đây! NhanKiến Định, anh thật xấu xa, em không muốn nói chuyện với anh nữa…”
Càng nghĩ càng thấy bản thân ấm ức không thôi, mắt NhanMinh Tú đỏ hoe, nhìn người đàn ông cao lớn đang ngồi trước mặt mình đây, nước mắt theo giọng nói của cô ấy chậm rãi trượt xuống, vừa mới khóc ra, là không tài nào kìm chế nổi nữa, NhanMinh Tú mím chặt cánh môi, càng khóc lại càng thương tâm.
Điều hòa nhiệt độ trong phòng được mở khá thấp, cô ấy khóc đến cuối cùng, cả người run lên bần bật, NhanKiến Định hết cách, chỉ đành ôm người ta vào trong lòng, kéo chiếc chăn ở bên cạnh qua quấn quanh người cô ấy, từng câu từng câu, nhẹ giọng an ủi.
Đã mấy ngày rồi không gặp, lúc bận rộn ai lo việc người nấy thì không cảm thấy gì, lúc này ôm người ta ở trong lòng, lại còn tận mắt nhìn đối phương ngay trong tầm mắt mình, thậm chí ngay trong vòng tay mình, mới phát hiện ra, đã nhung nhớ cuồng nhiệt đến nhường nào.
NhanMinh Tú chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, mái tóc còn hơi ẩm ướt, rõ ràng là vừa mới tắm xong, trên eo còn buộc hờ một chiếc dây lưng khá mảnh, khóc đến nỗi mắt mũi tèm lem như vừa ngâm nước, nhìn rất sạch sẽ tinh khiết, không hề nhiễm chút bụi trần.
Lúc này đã khóc mệt rồi, cô ấy nằm dài trong vòng tay anh ấy, cả người thoạt nhìn không có chút phòng bị nào. Hầu kết của NhanKiến Định nhấp nhô, đột nhiên nói: “Trên người anh bẩn”
Đột nhiên không đầu không đuôi thốt ra một câu này, khiến NhanMinh Tú vẫn còn đang thút thít ngây người: “Em không bẩn!”