Công tước Otto cau vừa mày khi nhớ lại, vừa gõ ngón tay, ông ta luôn cảm thấy rằng hình như mình đã quên đi chuyện quan trọng nào đó.
“Vậy thì những năm qua ông ta đã làm những gì, làm thế nào ông ta tồn tại và sống tốt như vậy, ông vẫn chưa điều tra kỹ lưỡng sao?”
Một đứa trẻ mười mấy tuổi ra tự mình ra ngoài bươn chải, cho dù không thích thì cũng sẽ tự đi điều tra. Suy cho cùng, với tư cách là một người bố, sự quan tâm chăm sóc là điều cơ bản nhất.
“Ông chưa đi điều tra. Lúc đó, ông ta đã làm chuyện khiến ông cảm thấy chán ghét. Ông đích thân đuổi ông ta ra ngoài.”
Đang nói về chuyện này, công tước Otto nhíu mày tỏ vẻ không thích, sau bao nhiêu năm đã qua nhưng vẫn cảm thấy khó chịu khi nói lại, có thể thấy rằng những gì Abel đã làm lúc đó hẳn là không nhỏ, vậy tại sao ông ta lại có thái độ thù địch lớn như vậy với ông ngoại.
NhanKiến Định không thể hiểu nổi, theo ông ngoại nói, chính Abel là người đã làm những điều tồi tệ mới xảy ra chuyện như vậy.
Ông ta không có lý do gì để ghét ông ngoại, cũng không có lý do gì để hợp tác với Yabel để sát hại bố mẹ của mình. Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến hai người họ đến hiện tại vẫn không thể nào quên, nhưng vẫn giữ im lặng.
“Chuyện này tạm thời đừng nhắc đến nữa. Con phát hiện ra rằng Abel đã tự mình thành lập một nhà máy điều chế dược phẩm. Những thứ được làm trong đó rất có khả năng là bất hợp pháp. Nó có thể không chỉ là thuốc. Ông ta hẳn có dính líu đến súng ống đạn dược nữa…”
Những thứ điều ra được đủ loại đủ dạng. Anh ấy đến hiện tại vẫn không biết cái nào đáng tin và cái nào không. Nhưng những thứ trong đó chắc chắn không phải những thứ tốt đẹp gì. Những thứ không tốt phải bị tiêu hủy!
“Ý con là Abel đang làm điều gì đó trái với đạo đức, và rất có thể đã tiếp xúc hồi mười hai, mười ba tuổi khi bị đuổi đi?”
Công tước Otto nhíu mày, có sự u tối hiện lên trong đôi mắt của ông ấy. Trong một gia tộc lớn, những chuyện đen tối, mờ ám ít nhiều cũng đã tiếp xúc một chút, ngay cả gia tộc Otto, những thế hệ trước đã trải qua một thời kỳ khá đen tối.
Mãi đến sau này mới dần dần trở nên bình yên, và cũng đặt ra quy tắc, nhưng tất cả con cháu trong gia tộc nếu động đến những thứ này, sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
“Có một nhà máy sản xuất dược phẩm dưới tay Abel. Con đã cử người đến điều tra nhưng đều bị ông ta bắt lại. Không những chẳng điều tra ra chuyện gì mà còn lỗ mất một khoản tiền, con cần sự giúp đỡ của ông.”
Nếu ông ngoại có thể giúp, người có thể cử được hay không còn chưa chắc chắn, nhưng nhất định phải điều tra rõ ràng trong xưởng chế thuốc đó rốt cuộc đang làm trò quỷ gì, chỉ cần có thể nắm được một chút manh mối thì chắc chắn sẽ có thể nhổ tật gốc.
“Chuyện này để ông suy nghĩ một chút. Sáng mai đến phòng làm việc. Bây giờ hãy đi ăn cơm trước!”
Đứa bé từ năm mười hai mười ba tuổi đã không còn ở bên cạnh mình nữa, ông ấy sẽ trở nên như thế nào, thật sự khó nói, nói không trừng đã trở nên hư hỏng.
“Ông ơi, con có một điều nữa muốn nói. Người cuối cùng xúi giục trong tai nạn xe năm đó của mẹ con là Abel, là ông ta năm đó đã thừa nhận với con, nếu được, con muốn tìm hiểu năm đó Abel rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến ông căm ghét ông ta như vậy”
Nói xong, NhanKiến Định đứng dậy, hít sâu một hơi nhìn ánh mặt trời rọi xuống ngoài cửa sổ, trong lòng có chút bối rối.
“Có một số chuyện hiện tại ông muốn nói đến. Đợi qua một thời gian đã, đợi ông suy nghĩ, con đi ăn trước đi, ông muốn nghỉ ngơi, nên không đi được.”
Sau khi nghe xong chuyện này, cả lưng công tước Otto gù xuống vài phân, trông như già đi nhiều tuổi.
NhanKiến Định có chút không đành, nhưng cũng không nói gì, cứ để mãi như này cũng không tốt, vết thương tiếp xúc với bên ngoài lâu ngày, gặp phải vi khuẩn cùng bụi bẩn rất dễ dàng gây nhiễm trùng.
“Ông nghỉ ngơi sớm đi, con sẽ bảo quản gia bưng một ít đồ ăn lên.”