"Hây da... Thường sư muội lại thắng rồi, đây đã là trận thứ tám toàn thắng, cứ thế này chẳng mấy mà được đặc cách vào nội môn sớm thôi."
"Chậc chậc… Đám chúng ta bởi vì lấy lòng mà không ai dám khiêu chiến muội ấy, xem ra chỉ có Nguyên sư đệ là xui xẻo."
"Ngươi khờ quá, dù không chiêu mời muội ấy vào hội, cũng ít ai dám động chạm tới những kẻ sau màn của đám trưởng lão. Trừ phi là mấy kẻ có thế lực tương xứng."
"Haizz… Nghe Thạch sư huynh nói đệ mới ngộ ra vài chân lý, đa tạ đa tạ".
"Ha ha. Ở đâu cũng vậy thôi, ngươi là huynh đệ tốt ta mới dám nói, bằng không thì không biết mai mốt ta có phải chịu tai ương gì không?."
"Thạch sư huynh cứ yên tâm, đệ cam đoan không tới tai kẻ khác. Xin sư huynh chỉ bảo thêm, đệ nhất định sẽ đa tạ."
"Ngươi đấy...
Bọn họ có sư tôn có người nhà ở đây, muốn đánh gãy tay gãy chân, đánh tàn phế ngươi dễ như chở bàn tay.
Ngươi nếu mà ôm được thì cứ cố mà ôm vào đùi bọn họ, dù là ăn bã mía của voi cũng là đủ no rồi."
"Vâng vâng, sư huynh dạy chí phải, mà Thạch sư huynh trước kia...".
"Tất nhiên rồi, trước kia ta cũng ôm đùi một tên, ngươi xem chẳng phải ta bây giờ đã gần như đại sư huynh một khu hay sao?.
Mặc dù bị đám người khác khinh nhưng mà trước mặt chúng có dám nói gì ta sao?
Hừ, một đám tỏ vẻ nam tử trượng phu không cúi mình, khinh ta nhưng gặp ta thì thế nào?
Lại nói khối kẻ muốn ôm bắp đùi mà không được đấy."
"Thạch sư huynh chí phải, tránh voi chẳng xấu mặt nào, thậm chí theo sau voi lại được ăn bã mía, vẫn tốt hơn đám người đó. Mở mồm sau lưng gọi chúng ta là tiểu nhân, nhưng mà chẳng phải gặp chúng ta vẫn phải cúi đầu vâng dạ gọi một tiếng sư huynh hay sao?".
"Ừ, từ bản thân ta đúc kết ra được một đạo lý chính là :
Theo người thì lên, chống người thì bị đì."
Gã nói tiếp.
"Ngươi cứ nhìn tấm gương Nguyên tiểu tử kia thì thấy, cậy tài khinh người xa lánh đồng môn, kết quả hai năm nay đã tám lần bị Thường sư muội bón hành.
Mà thôi chúng ta mau xuống chúc mừng Thường sư muội đi thôi" .
Thạch Sùng thúc giục, rồi cùng một gã đệ tử mắt chuột vội vàng theo sau đám người đi xuống vây quanh nữ tử Thường Xuân chúc mừng.
Hơn hai năm trôi qua, những đám người họ Bạch, họ Bách hay họ Cục đều đã đi, người vào nội môn kẻ khăn gói về nhà.
Đám người Hoa Tiêu cùng Đạo Tặc đã hai mươi, hai mốt cả rồi, bởi vậy đám Thạch Sùng cùng Lý Siêu đã coi như lớp đàn anh kế cận.
Năm xưa theo sau chân người, hiện tại đã là có kẻ theo sau.
Nếu như nói bọn chúng là đám tiểu nhân bỉ ổi, chỉ biết theo đuôi xua nịnh, chẳng bằng nhìn theo một góc khác.
Bọn chúng là những kẻ biết thời thế, biết dựa vào mồm mép mà theo về hướng có lợi.
Cây non chịu gió, chẳng bằng núp sau đại thụ.
Bọn họ như một đám thương gia, dùng danh tiếng và nhân cách làm tiền đầu tư. Thua sẽ tiếng thối một đời, ngược lại nếu thắng, lợi ích mấy đời ăn không hết.
Đám anh hùng thì thế nào, chẳng phải vẫn chết dưới chân người ta. Ngoại trừ cái tiếng tốt không ăn được ra, vẫn chỉ là vợ tha hương, con cầu thực. Chẳng giúp được gì cho con cháu, thậm chí ra ngoài mang họa về thêm.
Hàn Tông mà nghe thấy hẳn cũng sẽ đồng tình.
Cái sai của người quân tử, chính là tin vào chính nghĩa đạo đức một cách mù quáng mà quên đi rằng làm chuyện xấu một lần, có cơ hội vẫn sẽ làm lần hai.
Bởi vậy mới nói, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma phải mặc áo giấy.
Thời hiện đại của Hàn Tông, toàn là mặc áo giấy bên trong và khoác cà sa bên ngoài*.
Thế gian oan trái, vì thế người sau mới có thơ than rằng.
"Thế gian năm bảy kiểu người
Ông ngu thì chết tôi cười càng to
Thời nay nào có đúng sai
Bút xa gà chết chẳng ai thương cùng"
…
Bỏ qua chuyện không đâu, lại nói tới Hàn Tông, gần ba năm qua chật vật hết biết.
Ngoài trừ mỗi tháng tới Tàng Các trả bài một lần, lại tới học trận pháp một lần. Lại phải tới giao lưu Bách Hợp hội một lần, và cứ ba tháng phải so đấu với đệ tử khác một lần.
Không phải là ngươi cứ vào được tông môn là xong, tông môn cũng có thống kê, có đánh giá của mình.
Tông môn có bảng đề danh,Tru bảng cho ngoại môn và Thiên bảng cho nội môn, mười kẻ đứng đầu tất nhiên có thưởng. Hàn Tông đương nhiên là chắp tay bỏ qua, bởi cảnh giới hắn quá thấp.
Nhưng mà khảo hạch là không tránh khỏi, cứ ba tháng đệ tử phải đấu với nhau một trận tính điểm.
Điểm dùng để đổi tài nguyên, thua sẽ bị trừ điểm hoặc chịu phạt.
Để công bằng, tất nhiên sẽ phân chia cảnh giới tương xứng, mới đầu Hàn Tông yếu nhất sẽ không bị thúc ép.
Nhưng mà sau dần, dưới sự nhập môn của những kẻ như Thường Xuân.
Nàng ta cùng Hàn Tông cảnh giới không chênh nhau quá nhiều, Hàn Tông phải chấp nhận khiêu chiến.
Hai năm qua cứ tới đợt khảo hạch hắn lại bị nàng ta chỉ mặt gọi tên, chỉ bởi nàng ta không ưa hắn.
Hắn tất nhiên có vài lần muốn đấu với kẻ khác, nhưng mà tông môn lại có quy định, người thắng mới có quyền lựa chọn khiêu chiến, kẻ thua chỉ có nước ngậm miệng.
Đã thế tông môn còn cho phép có thể chọn lại đối thủ đã giao đấu.
Đây là mánh khóe của tông môn, ngoài muốn kẻ thua phải cố gắng lại cần kẻ thắng tự kiêu.
Tự tin và tự kiêu là bệnh tật của kẻ mạnh, mà tự ti yếu nhược, bần cùng cũng là bệnh tật của kẻ yếu. Hai dạng người này đều có điểm chung là dám liều.
Vua còn thua thằng liều, muốn làm lên đại sự cái đầu tiên là phải liều, liều ăn nhiều.
Một tông môn thực lực là quan trọng nhất, có thực lực mới có tư cách tồn tại, truyền thừa không đứt đoạn.
Tất nhiên tông môn cũng không thể thiếu đạo đức chính nghĩa, cái này cũng có thể diệt tông diệt tộc như chơi chứ đừng đùa, nhìn đám ma đạo là biết.
Người đời phỉ nhổ, lại sống trốn chui trốn lủi như chó, chẳng thà mang cái danh tốt còn quang minh chính đại làm được nhiều việc xấu.
…
Thường Xuân là đệ tử chính thức của Vạn trưởng lão, ngoài trừ hỗ trợ tài nguyên còn được chỉ điểm tận tình. Hàn Tông tư chất ngang bằng, nhưng tự thân vận động tài nguyên không có, không đánh lại cũng là hợp lý thôi.
Hắn lúc này mới nhận ra là mình đã rớt xuống đài rồi, chật vật đứng dậy trong cái nhìn ghẻ lạnh của kẻ khác, hắn lủi thủi đi về phòng.
Ngồi bôi thuốc trị thương hắn ngẫm nghĩ lại trận chiến khi nãy, đúc kết rút ra kinh nghiệm.