Đó là tôi và Đông Đông.
Đông Đông vừa chải tóc cho tôi vừa hỏi: “Em thấy nơi đây thế nào? Có giống với ngôi nhà mơ ước của em không?”
Tôi nói: “Đôi khi em muốn sống một cuộc đời bình yêu. Ngồi bên người mình thương, kể những câu chuyện ngày thường, nghe nhạc và uống trà. Cứ thế thôi chẳng lo lắng gì, ấy thế mà giờ em đã thực hiện được rồi. Em vui lắm!”
Đông Đông nói: “Mỗi ngày chúng ta sẽ trồng cây, chăm sóc cây, vun vén cho vườn của chúng ta có nhiều cây ăn trái, nhiều rau xanh sạch. Khu vườn của chúng ta giống như tình yêu của chúng ta."
Tôi cúi người xuống ôm cổ Đông Đông, anh ấy quay đầu lại, chúng tôi nhìn nhau âu yếm hồi lâu.
Sau đó chúng tôi trao nhau nụ hôn nhau say đắm.
Mấy ngày sau đó, lúc tôi đang làm vườn, Đông Đông từ trong nhà đi ra dặn dò: “Em tạm thời ở đây dưỡng thai nhé, anh sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để về với em sớm nhất. Thời gian này vất vả cho em rồi, anh sẽ sớm dạn chính ngôn thuận đưa em về nhà, cho em một danh phận, để em không phải thiệt thòi khi yêu anh.”
Dứt lời Đông Đông lấy một chiếc điện thoại từ trong túi quần đưa cho tôi: “Nếu lúc nào thấy buồn hay nhớ anh thì gọi cho anh, nếu ở gần hoặc không quá bận việc, anh sẽ về với em. Nếu bận anh sẽ cố gắng nói chuyện với em cho em không cảm thấy tủi thân vì cô đơn, có được không?”
Tôi gật đầu đồng ý, cho đến khi bóng của Đông Đông đi mất mới khẽ than một tiếng: “Đã đi đăng ký kết hôn với nhau rồi, cũng đã mang thai con cho anh ấy rồi, vậy mà vẫn phải lén lén lút lút như thể vụng trộm. Chẳng biết gia đình của Đông Đông thế nào mà sao anh ấy cứ phải lo sợ gia đình sẽ biết mình là người phụ nữ của anh ấy chứ. Chẳng lẽ… mình thật là sự chỉ là bồ nhí?" Nói rồi tôi thở dài một hơi lắc lắc đầu bước vào nhà.
Lúc đó vì một chuyện gì đó mà tôi không tài nào nhớ ra tại sao mình lại mất trí nhớ. Vì mất trí mà chỉ biết mình là đứa nghèo. Từ đó đến nay, mối tình giữa giới thượng lưu và người nghèo không có kết cục tốt đẹp.
Sau những lời dặn dò đó hơn hai tuần sau tôi không tài nào liên lạc được với Đông Đông. Chiếc điện thoại anh ấy đưa cho tôi cũng chẳng có tác dụng gì. Lôi nó ra gọi cũng chưa bao giờ thấy đầu giây bên kia bắt máy, nhắn tin cũng chưa từng nhận hồi âm.
Lần đầu tiên cuộc gọi của tôi có người bắt máy… cũng là lúc tôi được bắt đưa đến nhà Đông Đông.
Khoảng thời gian đẹp nhất chính là khi mới quen, là lúc chưa hiểu rõ về nhau nhưng lại cực kỳ khao khát được biết, nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ thật sự rất tốt.
Tôi với Đông Đông đã từng yêu đương đắm say như thế cơ mà.
Tôi định bụng trong bữa sáng, sẽ hỏi Đông Đông chuyện năm xưa tại sao anh ta lại để Cẩm Mộng làm tôi tổn thương? Tôi ra đi sao anh ta chưa một lần tìm tôi? Những mối quan hệ trong gia đình anh ta phức tạp như thế, liệu anh ta có một lòng một dạ với tôi cả đời không? Hay dăm ba bữa lại có thêm mấy người vợ nhỏ, bồ nhí…
Hí hửng ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân. Sau đó hí hửng chạy xuống phòng ăn.
Mấy người giúp việc nói Đông Đông lên công ty từ sớm, dùng xong bữa sáng nếu tôi muốn ở lại thì người làm sẽ qua nhà lấy đồ cho tôi, cũng có thể đưa tôi về nếu tôi không muốn ở lại.
Đông Đông và tôi đều là người thừa kế, nhưng coi bộ tôi thảnh thơi hơn anh ta nhiều quá. Lúc nào cũng thấy Đông Đông vất vả bận rộn với mớ hồ sơ giấy tơ trên công ty.
Tôi hiểu chuyện nên nói lời cảm ơn mấy người làm rồi nhờ họ đưa trở về nhà.
Vừa về tới nhà đã nghe hung tin, bố tôi nhập viện. Một phần cũng lỗi của tôi, vội vàng đến chỗ hẹn với Đông Đông mà bỏ quên điện thoại ở nhà. Không ai liên lạc được cũng chẳng ai biết tôi đang ở đâu. Gọi đến cho Đông Đông mà anh ta cũng không bắt máy vì tắt chuông. Anh ta không muốn buổi hẹn hò bị quấy rối.
Theo lời kể lại của mẹ tôi.
Sau bữa cơm trưa, đột nhiên cơn đau đầu như búa bổ khiến bố tôi đứng không vững, mắt cũng mờ đi.
Nhập viện chưa đầy hai tiếng mà bệnh tình bố tôi trở nặng, huyết áp tăng vọt. Khi cô y tá lấy máu xét nghiệm xong, một lúc sau mơ màng tỉnh dậy, một bác sĩ chạy ra nói với mẹ tôi: “Bác trai bệnh tình khá nặng đấy, chỉ số quá cao, uống thuốc không ăn thua. Tốt nhất bây giờ nên để bác trai được thay thận."
Căn bệnh của bố tôi thật là một căn bệnh quái ác hung hiểm không thể ngờ. Mẹ tôi suy sụp: “Ông ấy đang khỏe mạnh sao lại bị suy thận?”
Tôi như người vô hồn. Tương lai của bố tôi sẽ ra sao? Liệu bố tôi có chết không? Bao giờ bố tôi sẽ chết? Những câu hỏi như vậy cứ lởn vởn trong đầu tôi.