Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nhân Duyên An Bài - Thư Kỳ

… – Gớm chửa! Mới sáng ngày ra định dắt ăn xin vào đây vơ vét hay gì? Sao! Hôm trước lấy cớ bán vài con cá chết thối ,thế hôm nay định bán cái giống gì ở đây?

Hai anh em đang to nhỏ với nhau thì tiếng dép loẹt quẹt từ hiên nhà đi vòng ra ngoài sân vang lên the thé, không chỉ có Thảo mà đến Hiếu còn phải giật mình. Khuê bước xuống, nhìn em chồng bằng nửa con mắt khiến Thảo toát mồ hôi hột. Hiếu giải thích:

– À… cái Thảo nó…

– Câm mồm! Chỗ anh lên tiếng ở đây à?

Khuê trừng mắt chỉ thẳng vào mặt chồng khiến Hiếu tắt ngúm, không dám nói nửa câu. Ả đi ra chỗ cái Thảo, nhìn một lượt từ chân lên đến đầu dò xét. Thấy nó úp cái nón vào người, Khuê giật phăng cái nón ra ,ả nói:

– Tao nói cho anh em nhà mày biết, đây là nhà tao. Không phải chỗ anh em mày nói chuyện, khi chuyện cũ tao không đếm xỉa thì đừng nghĩ tao quên. Và đừng nghĩ có thể dấm dúi cái thứ gì cho nhau mang về. Tao cấm đấy!

Vẻ mặt của Khuê khiến Thảo sợ vãi linh hồn, bình thường nó toàn gặp người hiền,đến thầy u nó chửi vẫn cãi chem chẻm ,vậy mà đứng trước người đàn bà vừa có tiền, vừa đanh đá như chị dâu thì nó không thốt được thành lời. Nói đâu hay ,đến Hiếu là chồng mà còn không dám mở mồm bênh em lấy nửa lời.

Thảo biết thân biết phận đứng lên, lí nhí xin phép:

– Dạ em chào anh chị em về ạ.

Thảo lầm lũi đội cái nón lên đầu, rồi hướng ra phía cổng. Hiếu đi theo em gái, ra tới ngoài đường, khẽ dúi vào nón em mấy đồng tiền lẻ. Hiếu lí nhí nói nhỏ với em :

– Anh chỉ còn ngần này thôi, không ấy em cầm tạm . Lần sau đừng vào đây nữa không chị Khuê biết lại chửi anh.

Nói xong, nó chưa kịp gật đầu thì giọng khuê gọi chồng vang lên trong sân khiến nó giật mình lần nữa. Hiếu lại chạy phămg phăng vào như con cún bị chủ gọi.

Ngước mắt lên nhìn toàn cảnh cơ ngơi giàu có,nó nắm chặt mấy tờ tiền vào trong tay nhàu nhĩ. Thảo biết làm thế này là nhục nhã lắm, xong vì đồng tiền, nó vẫn phải luồn cúi, vơ vải.

Hiếu vào trong, thấy vợ vẫn đứng tay chống nách giữa sân. Hắn né tránh con mắt sắc như dao của vợ rồi lừ lừ đi vào trong. Thế nhưng chưa đi được đôi bước. Khuê đã sẵng giọng chửi chồng:

– Anh dạo này giỏi thật đấy nhỉ? Cho cả mấy bọn khố rách áo ôm vào nhà.anh định vượt quyền thầy tôi có phải không?

– Không! Mình nói thế thì oan cho tôi. Nó tự vào đấy chứ tôi có rủ rê gì nó đâu.

Hiếu bị Khuê tra khảo thì co dúm cả vòi, miệng lắp bắp. Khuê vểnh môi lên chửi chồng như thói quen:

– Anh nên nhớ nhà đó đã làm gì tôi với amh rồi đấy. Tôi thấy người ta bói không có sai tẹo nào. Con ranh đó sống từng ấy năm ,là ngần ấy năm tôi không có con. Tôi đã nói anh rồi, anh định tha cho chúng nó à? Anh quên con mình chết là do ai phải không? Anh nói xem, nếu ngày ấy tôi không lấy anh, thầy tôi không xin cho anh làm cán bộ,thì bây giờ anh vẫn chỉ là thằng ăn cắp máy bơm thôi…

Hiếu nghe rất rõ những lời nhiếc móc của vợ. Nó chẳng khác nào cái Khuê bổ đầu hắn ra rồi cho ba cân muối hột vào trong não. Nghe nó vừa xót xa vừa cay đắng, đúng kiểu các cụ thời ngày xưa gọi bằng cái từ xóc óc.

Hiếu cắn môi quay lại nhìn vợ, hắn thấm được cái cảm giác mấy chục năm không có con của ả ,và cả là nỗi mong đợi của hắn. Lí nhí nói với vợ, xomg ánh mắt hắn lại có điều gì đó bí hiểm:

– mình yên tâm!tôi quên thế nào được mà lo. Tôi chỉ là đang mượn con Thảo để trả thù mà thôi. À, trong nhà tôi mới mua thêm thuốc cho mình uống rồi đấy, bảo bà Xoan sắc đi.

Hiếu nói xong thì đi làm luôn, mặc kệ mặt vợ mình sưng lên lầm lì. Mười mấy năm uống thuốc vẫn khômg thấy có gì tiến triển, Khuê nản vô cùng. Muốn đi lên Hà Nội khám rồi uống thuốc tây, xong người ta kháo nhau thuốc tây không có tác dụng gì ,ngươc lại uống vào còn bị bệnh nọ bệnh kia. Cũng có đôi ba lần đi khám ở tỉnh, nhưng lại không ra bệnh gì. Họ nói có khả năng do lần trước xảy, màng tử cung mỏmg nên khó có thể thụ thai. Trông thấy bao thuốc nam góc nhà Khuê nén tiếng thở dài, liệu phải còn uống biết bao nhiêu lần thuốc nữa thì ả mới có con. Mỗi lần nghĩ đến con, thèm khát một đứa trẻ để bế bồng, ả lại căm hận nhà ông đỏ vô cùng tận, chứ chưa có khi nào ,Khuê nghĩ ngày hôm nay mình khó có con là do nghiệp.

Ngày trôi qua, Nhân được nhận vào bệnh viện huyện làm việc, gần nhà nên về trong ngày. Nhà bên kia, Gạo cũng vừa mới thi xong cuối cấp, vì cấp ba và đại học gộp chung nên , nếu đỗ tốt nghiệp thì cũng có nghĩa là cánh cửa đại học của cô khá gần. Những ngày ôn thi, cái Thảo không ít lần gây sức ép để ảnh hưởng đến ôn bài của em,nhưng Gạo để ngoài tai hết. Đối với cô việc học hành mới là quan trọng.

…Sáng hôm nay là môn thi cuối cùng, Gạo học rất kĩ nên làm bài khá tốt. Vậy là sau mười hai năm đèn sánh ,thành công hay thất bài đều chờ vào hôm nay.

Nhảy chân sáo về nhà, ông Đỏ vẫn cần mẫn trồng chuối ngoài vườn . Nghe tiếng mở cổng, ông Đỏ chạy vào, ông hỏi ngay:

– xong rồi chứ hở? Làm tốt không con?

– Tốt cả bố ạ , đợt này đậu cái chắc rồi.

Gạo tươi cười hớn hở nói, ông Đỏ phấn khởi mừng, ông bảo:

– Vậy là tốt rồi, để thầy làm con gà mổ thịt ,rồi tối gọi ông Lang sang làm li rượu. Ômg ấy hôm trước nói, nếu con đỗ đại học ông ấy sẽ mua cho một cái cặp da thật xịn để nhập học ,không phải dùng cái cặp từ hồi lớp tám nữa…

Vừa nói ông Đỏ vừa chỉ vào cái cặp vải mua cho con từ năm năm trước đã sờn cũ, có chỗ còn rách Gạo phải may lại mấy lần. Nhìn đứa con gái bé nhỏ trước mặt học giỏi, nhưng ông lại chẳng có gì để cho ,đôi mắt ngấn lệ nhòe đi ,ông Đỏ run giọng xúc động nói:

– t hầy xin lỗi, thầy đã không lo được cho con một cuộc sốmg đàng hoàng, để con phải khổ cực thế này , thầy thương con qua Gạo ơi…

Ông Đỏ òa lên khóc to, nước mắt cứ thi nhau rơi trên gò má của người cha già khắc khổ. Không cho vợ con một cuộc sống đủ đầy, có lẽ là điều day dứt nhất của cuộc đời ông.

– thôi mà thầy, hôm nay con thi xong rồi thầy phải vui chứ. Thầy cứ khóc thế này người ta trông thấy lại cười đấy.

Ông Đỏ gật đầu, lau nước mắt nước mũi ,khẽ thở cái phào,ông làm nốt công việc để chiều làm cơm liên hoan.

Sau khi vào báo với u , bà Đỏ cũng mừng lắm, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay bà lại mệt hơn ngày thường . Nghe con nói làm bài tốt bà chỉ gắng gượng ngồi dựa vào bức vách , vuốt tóc con ,bà thều thào:

-Cả nhà này trông cậy vào mỗi con đấy Gạo ạ. Phải học thật giỏi nhớ chưa, sau này kiếm được tiền về đỡ đần thầy đỡ khổ. Ông ấy cũng vất vả cả đời rồi con ạ.

Gạo gật đầu nhất chí, ánh mắt cô gái xi nh xắn ánh lên niềm hi vọng mãbh liệt, phải học thật giỏi để cho thầy u mình bớt khổ.

Để cho bà Đỏ nghỉ ngơi, Gạo chạy ù ra ngoài vườn, ấy cây chuối già ông Đỏ vừa chặt đi nấu cám cho lợn. Vừa cho lợn ăn, Gạo lại xoa mông từng con thủ thỉ:

– Lớn thêm tí nữa cho chị còn đi học nhé. Cả nhà chị lại trông chờ vào chúng mày cả đấy.

Nghe con lẩm bẩm,ông Đỏ lại cười. Đúng thật đàn lợn này chở cả ước mơ đi học đại học của cô, Gạo xứng đáng được tiếp tục hành trình xóa khổ dù bất kì lí do nào.

Tối hôm ấy, cả nhà ông đỏ liên hoan, có nhà ông lamg sang dự. Mọi người cười nói với nhau vui vẻ. Giữ lời hứa, ông Lang cho Gạo một cái cặp da rất xịn, Anh Nhân thì tặng cô một đôi giày nhung màu đỏ, có gắn ngọc trai trên mũi giày. Ngại ngùng,Gạo nói:

– Thực ra hai ngày nữa mới biết điểm cơ ạ. Do cháu phấn khởi quá nên về khoe với thầy cháu thế thôi…

– Không xem thì ai cũng biết em đỗ rồi, chỉ là bao nhiêu điểm xếp thứ mấy thôi mà. Tặng trước mất công cô đi học mất lại không mua kịp. Anh thì không có quà, có chị nhà nấu được nồi chè bưởi mang sang góp vui. lát ăn cơm xong mỗi người một cốc.

Thảo ngồi đấy trông thấy Nhân tặng đôi giày cho em gái thì tức, nó ngồi xán lại chỗ của Nhân rồi nói:

– Anh Nhân chọn giày đẹp thật đấy. Anh mua ở chỗ nào vậy, mua giúp em một đôi y như thế này được không?

– Tôi mua trên huyện đấy , Thảo thích thì lên đấy mà chọn, nhiều mẫu lắm. Tôi biết mỗi số cái Gạo thôi. Với lại, nay nó đỗ đại học m,tôi mua tặng nó, chứ Thảo có làm gì đâu mà tặng.

Thảo nghe anh Nhân nói chẳng khác nào bổ vào mặt thì xị ra. Tuy nhiên nó không quên nói:

– à, anh Nhân, hôm trước anh muốn tìm ao sen phải không?ở đồng bên em mới phát hiện ra chỗ trồng ,nhiều bát ngát luôn. Hôm nào em dẫn anh đi.

Nhân nghe vậy thì sáng mắt gật đầu, ông Đỏ nghe Thảo nói liền thắc mắc

– Anh Nhân tìm ao sen làm gì? Chẳng phải đồng làng mình cũng có chỗ trồng sen sao?

– Dạ, con nhờ anh làm cùng mua cái máy ảnh cũ, đang sửa ở trên Huyện, muốn tìm cảnh ao sen chụp thử. Ao sen làng mình nát hết ròii, chẳng có sen mấy, nên con nhờ cái Thảo hay đi xem có chỗ nào sen chưa tàn thì chụp. Đợi cuối tuần này anh được nghỉ sẽ đưa hai đứa đi chụp sen được không?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!