Chính vì câu trả lời "không có" của cả hai nên Tử Duệ càng khẳng giữa họ đã xảy ra vấn đề nào đó. Bạch Nhiễm im lặng ăn sáng, cô chẳng dám quay sang nhìn Vĩ Luân dù một chút vì không đủ dũng khí.
- À, chiều nay em đi chèo SUP. Hai anh có muốn đi cùng không? Dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ, nên ra ngoài thư giãn một chút.
*Chú thích*: Chèo SUP có tên đầy đủ là SUP - Stand-up Paddleboarding, là một bộ môn thể thao có nhiều tên gọi như chèo ván đứng, ván lướt sóng có mái chèo hay chèo thuyền.
Vĩ Luân vừa nghe đã thấy hào hứng, tuy nhiên điều anh quan tâm lúc này chính là suy nghĩ của cô. Anh vờ ho nhẹ một tiếng tạo điểm nhấn, phong thái đĩnh đạc nói:
- Cũng lâu rồi anh chưa chèo SUP. Bạch Nhiễm à, cậu thấy thế nào? Chúng ta cùng đi được chứ?
Cô đang ăn thìa cơm mà xém chút bị sặc. Tên Mạch Vĩ Luân giả vờ hay thật sự không biết cô đang muốn tránh mặt anh vì ngại. Còn bày đặt rủ cô đi chèo thuyền lướt sóng, Bạch Nhiễm chỉ muốn lặn xuống nước trốn cho xong.
- Tôi...hôm nay tôi có hẹn rồi. Thật tiếc quá. Hai anh em cậu đi chơi vui vẻ nhé.
Bạch Nhiễm cười gượng gạo, cô cố ăn xong thật nhanh rồi trở về phòng. Vĩ Luân tiếc nuối nhìn cô, anh không ngừng thắc mắc cô thật sự có hẹn hay vì không muốn đi cùng anh nên đã viện lý do.
Trở về phòng, Bạch Nhiễm lập tức nhắn tin hẹn với Tiêu Châu, bây giờ chỉ có cô ấy mới có thể cứu vớt được tâm trí hỗn độn của cô. Sẵn tiện biến lời nói dối có cuộc hẹn thành sự thật và cũng nhân tiện gặp nhau để tâm sự.
Một góc tại quán cafe, cô bạn ngồi đối diện Bạch Nhiễm đang há hốc mồm kinh ngạc sau khi nghe câu chuyện khó tin của bạn mình:
- Sao chứ? Cậu và Mạch Vĩ Luân đã ngủ...
Cô hốt hoảng vội bịt miệng Tiêu Châu lại:
- Cậu nhỏ tiếng thôi, muốn cả quán nghe thấy sao?
Biết mình vừa phản ứng quá mạnh mẽ, cô ấy vội chấn chỉnh, bình tĩnh lấy lại chút tinh thần rồi thốt lên, tông giọng nhẹ hơn gấp bội phần, tuy nhiên nét hoang mang trên gương mặt vẫn còn nguyên vẹn.
- Mình xin lỗi, do mình sốc quá thôi. Tại sao cậu giấu mình chuyện tình một đêm chứ? Đã vậy bây giờ còn phát hiện ra người đã ngủ với cậu đêm đó chính là Mạch Vĩ Luân. Thật không thể tin nổi.
Bạch Nhiễm thở dài, có thể kể ra chuyện này với người bạn thân giúp cô phần nào cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Tiêu Châu không nhịn được trước sự việc vô cùng bất ngờ, cô ấy bắt đầu đặt câu hỏi:
- Vậy bây giờ cậu tính thế nào? Mạch Vĩ Luân đã nói gì khi đối diện với cậu?
Cô có chút nghĩ suy rồi đáp lời:
- Cậu ấy nói muốn chịu trách nhiệm.
Tin sốc này lại nói tiếp chuyện sốc kia, Tiêu Châu sắp bị cô làm choáng ngợp bởi một chuỗi câu chuyện khó tin.
- Mạch Vĩ Luân đòi chịu trách nhiệm với cậu! Bất ngờ thật, nhưng xem ra cậu ta cũng không phải người đàn ông tồi. Rồi cậu trả lời thế nào?
Tiêu Châu lộ rõ vẻ mặt ngóng chờ câu trả lời, nhưng cô chỉ đành làm cô ấy thất vọng:
- Mình...đã bảo mình không cần cậu ấy chịu trách nhiệm.
Vừa nghe xong câu trả lời, Tiêu Châu lập tức đánh vào tay cô:
- Gì vậy chứ? Người ta muốn chịu trách nhiệm mà cậu lại phũ như thế. Chẳng phải cậu đã thích suốt mười năm, tại sao không nắm bắt cơ hội này?
Ánh mắt cô mang theo nỗi trĩu buồn, hai bàn tay đan vào nhau, tâm tư phức tạp mà bày tỏ nỗi khổ tâm:
- Trước đây, mình từng nghĩ chỉ cần có cơ hội được ở bên Vĩ Luân thì mình sẽ nhất quyết không bỏ lỡ. Nhưng khi rơi vào hoàn cảnh đó, đứng trước mặt cậu ấy, Vĩ Luân dứt khoát bảo sẽ chịu trách nhiệm, mình hiểu cậu ấy là người đàn ông tử tế. Nhưng chỉ vì chịu trách nhiệm mà cậu ấy ép bản thân ở bên cạnh mình, như vậy có khác nào sự thương hại. Mình thảm đến mức cần bám víu vào sự thương hại và tự an ủi đó là tình yêu sao?
Lắng nghe lời tâm sự từ tận đáy lòng của cô, Tiêu Châu cảm thấy buồn thay cho cô bạn thân của mình và thấu hiểu được cảm giác của Bạch Nhiễm lúc này. Cô ấy vỗ vai cô an ủi, nhẹ nhàng nói.
- Nhất thời mình đã không suy nghĩ thấu đáo, cậu nói đúng cô gái nào cũng mong muốn tìm được người yêu mình thật lòng, còn nếu chỉ vì muốn chịu trách nhiệm mà ở cạnh nhau thì có khác nào sự thương hại.
Hai cô gái chìm vào những khoảng lặng u buồn, cô tâm sự hết những điều đã và đang chất chứa trong lòng với người bạn thân thiết. Dù vẫn chưa thể nói chuyện dứt điểm với anh nhưng cô cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
- Được rồi, tạm quên chuyện buồn đi. Mình sẽ đưa cậu đến một nơi để giải khuây.
Tiêu Châu mặc áo khoác, cầm lấy chìa khóa xe rồi nắm lấy tay cô đứng dậy:
- Chúng ta đi thôi.
Xe lăn bánh một đoạn, Tiêu Châu còn ghé vào cửa hàng mua theo ít đồ ăn vặt và bia. Tiếp tục đạp ga, xe bẻ lái xuống đường chân cầu rồi dừng lại bên bờ sông. Tiêu Châu và cô mở cửa xe bước ra ngoài, cô ấy hít thở một hơi thật sâu, cảm giác rất mãn nguyện:
- Mình thấy không khí ở đây rất trong lành. Hơn nữa mỗi ngày, đặc biệt là vào cuối tuần, mọi người đến đây chèo SUP khá đông, cảm giác rất nhộn nhịp.
Bất giác Bạch Nhiễm nói nhỏ chỉ một mình cô nghe:
- Chèo SUP...