Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em

Tôi có điên.

Mới kết hôn với anh.

Khi Phó Cẩm Hành nhìn cô hỏi câu này, trong lòng Diệp Lâm Tây đã nghĩ như vậy.

Nhưng vào lúc này, cô đang ngồi giữa bữa tiệc kết hôn của cô và Phó Cẩm Hành, mà vẫn có cảm giác không biết sợi dây thần kinh nào của mình bị hỏng nên mới dẫn đến sai lầm này.

Hai bên gia đình rất vui mừng, ít nhất là đối với người lớn trong nhà. Mặc dù nhà họ Phó rất ngạc nhiên về sự xuất hiện bất ngờ của ứng cử viên làm con dâu là Diệp Lâm Tây. Nhưng Diệp Lâm Tây chẳng phải người lạ, cô là em gái của Diệp Dữ Thâm. Diệp Dữ Thâm đã chơi cùng với Phó Cẩm Hành từ khi còn nhỏ, nhà họ Phó cũng là một nửa gia đình của anh ấy và việc anh ấy đến nhà họ Phó chơi cũng là điều bình thường.

Mọi người trong nhà đều thích Diệp Dữ Thâm, mặc dù họ không biết rõ về Diệp Lâm Tây nhưng đã yêu ai thì sẽ yêu cả đường đi lối về. Hơn nữa, một cô gái tươi tắn, cởi mở như vậy ngồi ở trước mặt, trên gương mặt luôn nở nụ cười, khiến cả căn phòng đều bừng sáng. Người đẹp thì luôn được yêu quý, ai ai cũng không thể tránh khỏi điều đó.

Nam Y nghiêng đầu nhìn cô con dâu đang ngồi cạnh con trai mình, cười nói: “Lâm Tây, tuy rằng Cẩm Hành ngoài mặt lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng nó luôn đặt gia đình lên hàng đầu, sau này kết hôn rồi, nhất định sẽ yêu chiều con.”

Diệp Lâm Tây hơi cúi đầu cười ngượng ngùng. Chỉ có điều trong lòng lại không nghĩ như vậy. Mọi người trong nhà đều cho rằng bọn họ kết hôn là xuất phát từ tình cảm, nhưng Diệp Lâm Tây rất rõ, trong cuộc hôn nhân này có bao nhiêu hờn dỗi, bao nhiêu tùy tiện.

Khi người lớn đang nói chuyện với nhau, cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Liền thấy trên khóe miệng anh lộ rõ vết thương.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Diệp Lâm Tây vẫn quyết định mở miệng hỏi: “Anh thực sự đã đánh nhau với anh trai em à?”

“Ừm.”

Phó Cẩm Hành đáp lại rồi nhấp một ngụm trà trong chén trà trước mặt.

Diệp Lâm Tây nhìn anh đang viết rõ trên mặt dòng chữ “Tôi không muốn nói chuyện”, liền thấy bực tức trong lòng, nhưng xung quanh vẫn còn người nhà.

Vì vậy cô thản nhiên nói: “Nhưng cũng vì cưới được em, vậy nên có ăn đánh một trận cũng đáng.”

Diệp đại tiểu thư vô cùng kiêu ngạo, chỉ hận rằng hai mắt chẳng thể mọc trên đầu để chẳng ai có thể lọt được vào tầm mắt cô. Như thể cả thế giới này, chẳng ai có thể sánh được với cô.

Lúc này cho dù đang cố gắng hạ thấp giọng nói, nhưng ngữ điệu vẫn tràn đầy vinh dự, cao quý. Dường như việc anh cưới được cô chính là phúc phận hương khói của tổ tiên vậy.

Phó Cẩm Hành cũng đã nhiều năm không gặp cô, khi còn nhỏ, tính tình cô nhu mì, dịu dàng, nhưng chẳng ngờ lớn lên lại thành một cô gái độc đoán, ương ngạnh như vậy. Anh cũng đã từng gặp qua rất nhiều các vị đại tiểu thư kiêu ngạo, nếu là người khác chắc hẳn anh sẽ cảm thấy vô cùng ngán ngẩm. Nhưng những gì Diệp Lâm Tây nói, rõ ràng là cùng kiểu giọng điệu kiêu kỳ đó, nhưng lại không khiến người nghe khó chịu. Có lẽ là do khuôn mặt sáng ngời của cô đã phát huy tác dụng của nó.

Phó Cẩm Hành nhìn cô, sau đó chậm rãi nở nụ cười, nói: “Đúng vậy, thật sự rất đáng.”

Diệp Lâm Tây lập tức nở nụ cười hài lòng.

“Anh trai em ăn đánh một trận đúng là rất đáng.”

Diệp Lâm Tây: “…”

Nhưng nói đến Diệp Dữ Thâm, anh ấy là người duy nhất thuộc hàng trực hệ trong gia đình, nhưng lại không có mặt. Ngay cả anh trai của Phó Cẩm Hành là Phó Thời Tầm cũng đã đến.

Buổi sáng ở nhà, Diệp Đống đã gọi cho Diệp Dữ Thâm, mắng anh ấy đến mức rung chuyển cả đất trời, thậm chí còn nói: “Nếu con không tới lễ đính hôn của Lâm Tây, ba sẽ không nhận con là con trai nữa.” những lời đe dọa này ông nói như đang gầm lên vậy. Nhưng vẫn không thể thay đổi được suy nghĩ của Diệp Dữ Thâm.

Diệp Lâm Tây không biết tại sao lần này anh trai cô lại tức giận như vậy, chẳng lẽ anh ấy phẫn nộ vì cô và Phó Cẩm Hành đã móc nối thành công với nhau trong chính tiệc sinh nhật của anh ấy?

Trước đó câu nói ‘Hay là em cứu vớt anh một chút’ của Phó Cẩm Hành như sấm sét đánh thẳng vào đầu Diệp Lâm Tây vậy.

Ngày hôm đó, cô đã vô cùng choáng váng. Chỉ cần nghĩ đến buổi tối đó, nghĩ đến anh, là đầu óc cô không khỏi quay cuồng.

Ý của anh là sao?

Anh muốn làm gì?

Hay là trong mấy năm nay, tên đàn ông chó này đã hình thành thói quen tùy tiện trêu chọc người khác rồi? Cứ nghĩ tới việc Phó Cẩm Hành cũng có thể là một trong những người đàn ông vô vị đó, trái tim cô lại cảm thấy vừa chua xót vừa tê tái.

Vốn dĩ còn nghĩ có thể tự an ủi bản thân, dù sao cô cũng không thích anh, cho dù anh có biến thành hạng người thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cô. Thế nhưng trong lòng cô lại cảm thấy buồn bực. Chàng thiếu niên cô đã từng làm cô say đắm, bỗng chốc trở nên như vậy. Còn điều gì có thể đáng buồn hơn điều này cơ chứ?

Diệp Lâm Tây cảm thấy bản thân mình thực sự mạnh mẽ, tuy rằng không thể khóc lóc long trời lở đất để tiếc thương cho mối tình đầu đã qua.

Cho đến khi cả hai gặp lại nhau trong bữa tiệc sinh nhật của Diệp Dữ Thâm. Bọn họ một người là bạn thân của Diệp Dữ Thâm, một người là em gái của Diệp Dữ Thâm, vậy nên không không đụng phải nhau cũng khó, trừ phi một trong hai bên cố ý tránh mặt. Tất nhiên là Phó Cẩm Hành sẽ không có suy nghĩ này.

Diệp Lâm Tây đang cảm thấy khó thở trong lòng, nếu như cô cố ý không đi, thì lại sợ anh nghĩ cô không dám gặp anh. Vì vậy, hôm đó không những góp mặt, mà cô còn ăn mặc rất rực rỡ, cô chọn cho mình một chiếc váy đính kim sa, mái tóc xoăn dài, hệt như mỹ nhân trong phim bước ra. Khiến tất cả đàn ông trong phòng đều không thể rời mắt.

Vì cô từng ra nước ngoài du học, nên dù có về nước trong thời gian đó thì cô cũng chỉ chơi với những người bạn của mình, mà bọn họ hầu hết đều là con gái. Vì vậy, nhiều người bắt đầu hỏi Diệp Dữ Thâm về Diệp Lâm Tây. Biết được Diệp Lâm Tây chưa yêu đương gì, bọn họ đều có ý muốn thử sức.

Diệp Dữ Thâm thấy vậy, lập tức cười khẩy: “Đừng trách tôi nói thẳng, ai dám ra tay với em gái tôi thì tôi sẽ coi như không có người bạn đó.”

“Mẹ nó, Dữ Thâm, tôi nhìn không ra cậu là một người nghiện em gái đó nhé.”

“Đúng thế, nếu như Lâm Tây tự thích thì sao?”

“Lâm Tây ở độ tuổi này rồi, yêu đương cũng chẳng vấn đề gì mà.”

Mọi người đều đang mỗi người một câu trêu chọc anh ấy. Dù sao thì với Diệp Dữ Thâm mọi người vuốt mặt vẫn phải nể mũi, trong đám đông có người đứng dậy, dù sao thì hôm nay cũng là sinh nhật của anh ấy, đối phương mở miệng nói: “Nếu Dữ Thâm đã nói vậy, thì mấy người phải nhớ cảnh báo tôi đó nhé.”

Cả đám đều đồng thanh nói: Được.

Duy chỉ có Phó Cẩm Hành, ngồi ở một bên nãy giờ vẫn không lên tiếng.

Bữa tiệc sinh nhật rất sôi động, tuy đông người nhưng xác suất đụng phải nhau cũng không phải là không có. Mặc dù Diệp Lâm Tây không giỏi uống rượu, nhưng cô không thể ngăn nổi mọi người xung quanh tới mời. Cô uống được hai ly thì mặt hồng tai đỏ, khi mọi người gọi cô tới cùng chụp ảnh, nhìn thấy hai má mình ửng hồng trong ống kính, cô lập tức không có ý định muốn chụp nên nhanh chóng tìm cớ chuồn ra ngoài.

Hoa viên bên ngoài được chiếu sáng mờ ảo bởi ánh đèn sát đất, như một màn khói khe khẽ bao quanh cỏ cây hoa lá xung quanh. Khi Diệp Lâm Tây đang hóng gió, thì nghe thấy bên cạnh có tiếng động. Quay đầu lại nhìn, phát hiện có ai đó đang nói chuyện với Phó Cẩm Hành. Là một phụ nữ xinh đẹp, sau khi cẩn thận lắng nghe, thì ra là đang tỏ tình.

Đối phương nói: “Tôi biết Đoạn Thiên Hàm đã quấy rầy anh suốt thời gian qua, bên ngoài có rất nhiều tin đồn giữa anh và cô ta.”

“Nếu anh muốn giải thích, tôi… Có lẽ tôi có thể giúp.”

Diệp Lâm Tây nhướng mày.

Vị này đúng là tinh vi thật mà, đến loại chọc gậy bánh xe mà cũng có thể biến tấu một cách độc đáo như vậy.

Đúng là “hũ” trà xanh tươi mát.

Ngay sau đó, giọng nói của Phó Cẩm Hành vang lên: “Xin lỗi, thực ra tôi và cô ta chẳng có quan hệ gì cả, nhưng tôi cũng không có ý định dính líu gì đến cô.”

Vô cùng dứt khoát, vô cùng nhanh gọn, đến nỗi Diệp Lâm Tây còn chưa kịp nghĩ gì trong đầu, anh đã nói xong rồi.

Cái này… Có phải là từ chối không?

Mấy ngày trước Diệp Lâm Tây còn đang tự hỏi, liệu người đàn ông chó này có phải đã biến thành một tên lăng nhăng rồi hay không?

Cô lặng lẽ nhìn qua đó, cô tiểu trà xanh này xem ra cũng khá xinh đẹp, dịu dàng, mái tóc dài mượt mà buông xõa phía sau.

Tóc dài, đen nhánh, thẳng tắp đúng chuẩn hình mẫu lý tưởng trong lòng đàn ông. Đến thế này mà anh còn không thích, vậy rốt cuộc là anh thích kiểu nào?

Diệp Lâm Tây nghĩ tới việc anh trêu chọc mình tối hôm trước, trong lòng có chút bối rối. Bối rối cho đến khi Phó Cẩm Hành đứng ngay trước mặt cô, cô mới ý thức ra điều đó.

“Anh muốn làm gì?” Cô buột miệng hỏi.

Phó Cẩm Hành nhìn xuống cô: “Đứng nghe lén có thú vị không?”

“Là em đến trước.” Diệp Lâm Tây tự tin nói, không chút xấu hổ: “Ai bảo hai người trước khi nói chuyện không nhìn ngó xung quanh xem có người hay không, anh nghĩ em muốn nghe những điều này lắm đấy chắc?”

Cũng chẳng phải cái gì hay ho.

Phó Cẩm Hành nghe cô nói, nhưng không hề tức giận, thay vào đó anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao. Cả khoảng trời đâu đâu cũng là những ngôi sao, giống như những viên kim cương rải rác trên nền vải nhung đen, thỉnh thoảng phản chiếu ánh sáng lóa mắt.

Cuối cùng anh cũng nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, ai lại muốn nghe những thứ đó chứ.”

Diệp Lâm Tây nghe ra giọng điệu thản nhiên, thờ ơ của anh, trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem người này rốt cuộc là bị làm sao. Chẳng lẽ lại có người thích những thứ không tốt?

Nhưng ngay sau đó, cô lại nghĩ tới những gì anh nói với mình trong đêm giáng sinh ngập tuyết ấy. Thực ra cô rất thông minh, ít ra là cô có trí nhớ tốt, nếu không sẽ không thể dựa vào năng lực của bản thân để nộp đơn vào Harvard. Vì vậy, những gì không nên nhớ, không muốn nhớ, cô lại vẫn có thể nhớ rõ mồm một.

Cô cũng lặng lẽ nhìn lên bầu trời. Như thể bầu trời đầy sao đang giao phó cho cô nhiệm vụ gì đó.

Cuối cùng, Phó Cẩm Hành lại một lần nữa lên tiếng, anh hỏi: “Em còn nhớ những gì anh nói lần trước không?”

Diệp Lâm Tây cũng không hiểu tâm trạng của mình ra sao, theo phản xạ trả lời: “Nhớ.”

Quả nhiên, ngay khi cô nói xong, Phó Cẩm Hành liền quay lại nhìn cô. Đôi mắt anh hơi dài và hẹp, đặc biệt là khóe mắt cong cong, lộ ra khí chất kiều diễm, nhưng tính tình lại quá lạnh lùng, cứng rắn, đột nhiên sự ngang ngạnh đó lại biến thành mãnh liệt vô cùng.

“Diệp Lâm Tây, hay là em thử kết hôn với anh đi.”

Câu này còn điên hơn câu trước đó nhiều.

Thế nhưng, lần này Diệp Lâm Tây lại là người điên theo.

Kết hôn với anh thử xem.

Anh giàu có lại đẹp trai, kết hôn với anh bất kể như nào thì cô chỉ lời chứ không lỗ.

Vì vậy, cô nhìn thẳng vào anh.

“Được thôi.”

……

Diệp Lâm Tây không biết suy nghĩ liên miên đã kéo mình đi tận đâu, vẫn là người đối diện kinh ngạc gọi to: “Lâm Tây.”

“Lâu rồi không gặp.”

Diệp Lâm Tây không phải là người không biết đối nhân xử thế. Hiện tại cô đã kết hôn rồi, người này trước đây từng theo đuổi cô nhưng xem ra cũng đã sớm buông tay.

Có lẽ đối phương cũng không ngờ sẽ gặp cô ở đây, nên ra vẻ rất muốn hàn huyên: “Tôi nghe nói bây giờ cô đã về hẳn Bắc An, hơn nữa còn làm Luật sư, phải không?”

“Cô làm ở công ty Luật nào thế?”

“B Vấn.”

Đối phương vừa nghe thấy liền phấn khích hỏi: “Hóa ra là B Vấn, phạm vi nghiệp vụ chính của cô là gì?”

“Nếu có cơ hội chúng ta có thể hợp tác.”

“Đúng rồi, tôi vừa về nước tháng trước, tôi…”

“Lâm Tây.” đột nhiên phía sau vang lên giọng nói, cắt ngang cuộc nói chuyện.

Diệp Lâm Tây nghe không thôi cũng biết là ai đang đến. Chỉ có điều trán cô hơi giật giật, có cảm giác hơi chột dạ.

Quả nhiên, ngay khi Phó Cẩm Hành bước tới, anh lập tức ôm lấy eo cô, đồng thời nghiêng đầu, giọng nói kèm theo nụ cười: “Lâm Tây, gặp bạn à?”

Đây là câu khẳng định.

Nhưng anh chắc chắn rồi còn Diệp Lâm Tây thì lại không.

Cô lập tức nói: “Bạn quen trước đây, vừa rồi tình cờ gặp, còn chưa nói được gì anh đã tới rồi.”

Nhưng sau khi nói xong câu này, Diệp Lâm Tây lại bị sững sờ. Bởi vì cô nhớ ra rằng Phó Cẩm Hành biết người này. Lúc đó, đối phương làm phiền cô, chính là Phó Cẩm Hành đứng ra giúp đỡ.

Nhưng câu hỏi vừa rồi của Phó Cẩm Hành như thể đang tung lưới bắt cá vậy. Nhất thời Diệp Lâm Tây thầm mắng người đàn ông chó này, dám gài cả vợ mình. Cũng may cô nói từ nãy giờ đều làm như không thân thiết với đối phương lắm.

Với lại người theo đuổi cô trước đây này, trong hai năm nay cũng đã tỉnh táo ra nhiều, không cố sống cố chết như khi đó bị Diệp Lâm Tây từ chối nữa.

Anh ta còn tự cảm thấy bản thân mình tốt đẹp, nói: “Phó tiên sinh, tôi với Lâm Tây cũng lâu lắm không gặp.”

Diệp Lâm Tây nghe xong lời anh ta nói có chút giật mình sợ hãi. Suýt chút nữa hét lên giữa chỗ đông người rằng, tôi không thân thiết với anh ta, không thân chút nào.

Tuy nhiên, Phó Cẩm Hành cũng chẳng vừa.

Thông thường nếu nghe thấy câu này, bất luận thế nào thì cũng sẽ vì nể mặt đối phương mà nói đại khái vài câu khách sáo cho qua.

Nhưng khi Phó Cẩm Hành ngẩng đầu nhìn đối phương, anh vừa nâng mắt lên, đôi lông mi đem theo sự lạnh lùng: “Nếu đã như vậy thì tốt nhất là sau này đừng có gặp nữa.”

“……”

“……”

Diệp Lâm Tây và người theo đuổi cô trước đây đều sững sờ khi nghe thấy câu này của anh.

Cứ thế cho đến khi cô được dẫn đi mà vẫn chưa hoàn hồn.

“Tại sao anh chẳng nể mặt chút nào thế?”

Cuối cùng Diệp Lâm Tây cũng phản ứng lại, cô trừng mắt hỏi: “Em và anh ta cũng chỉ là tình cờ gặp thôi.”

Phó Cẩm Hành: “Sau này, loại người này nếu có tình cờ gặp em cũng không cần phải chào hỏi.”

Diệp Lâm Tây nghe xong muốn bật cười.

Tính cách của Phó Cẩm Hành khá lạnh lùng, nhưng thực ra cách anh đối nhân xử thế không quá lạnh nhạt như vậy, khác hẳn với thương trường, cái gì nên làm sẽ làm triệt để, khiến người khác không thể nhìn ra tật xấu của mình. Kết quả là lại cáu gắt với cái người từ đâu rơi xuống này. Thực sự không giống anh chút nào.

Diệp Lâm Tây nói: “Em nói này, anh đúng là hũ giấm di động đó, vô duyên vô cớ nổi cơn ghen là sao?”

“Hũ giấm di động?”

Phó Cẩm Hành quay đầu lại: “Em nghĩ anh quên anh ta là ai rồi à?”

“Làm gì có ai là không từng có người theo đuổi.” Diệp Lâm Tây rất muốn phản bác lại, cô còn kích động nói: “Hơn nữa, tính ra thì anh ta cũng là một nửa người mai mối của chúng ta.”

“Nếu không vì anh ta quấy rầy em, thì anh cũng sẽ chẳng xuất hiện ở đó cứu em.”

Nếu anh không cứu em, anh cũng sẽ không nói câu đó.

Như thể mọi thứ xảy ra đêm đó chính là định mệnh vậy.

Phó Cẩm Hành lặng lẽ nhìn cô: “Không phải vì anh ta.”

Diệp Lâm Tây hỏi: “Vậy thì là ai?”

“Chính là vì em.”

Một người đàn ông chính trực và tự tin, đôi khi cũng có điều khó nói, anh nhìn đi chỗ khác, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Là vì em, anh mới muốn kết hôn với em.”

Ngay cả khi không có tình huống đó, không có sự việc ngoài ý muốn đó.

Thì cô vẫn luôn xuất hiện, vẫn luôn thu hút anh.

Mọi thứ đã được năm tháng sớm sắp xếp.



Không lâu sau, hôn lễ chính thức bắt đầu, những người vừa tản mác đi khắp nơi đều đã quay lại chỗ ngồi của mình. Dưới sự ra hiệu của người dẫn chương trình, mọi người dần yên lặng trở lại.

Diệp Lâm Tây nhìn lên sân khấu, ghé sát vào người đàn ông bên cạnh: “Anh có nhớ ngày kết hôn của chúng ta không?”

Ngày kết hôn của bọn họ?

Đám cưới được mệnh danh là cô dâu có giá trăm triệu.

Diệp Lâm Tây phát hiện hôm nay chính là thời điểm tốt để nhớ lại kỷ niệm cũ.

Cuộc hôn nhân của cô dường như đã bị bấm nút tua nhanh vậy, đại khái cũng là do hai gia đình quá giàu có, riêng chiếc váy cưới đặt theo yêu cầu của cô dâu khác cũng phải mất hơn nửa năm để lên bản thiết kế rồi hoàn thành. Nhưng chiếc váy cưới đẹp đến nghẹt thở của cô lại chỉ mất có bốn tháng kể từ khi thiết kế rồi đến được tay cô. Còn về việc có bao nhiêu viên pha lê Swarovski được đính trên đó, hay bao nhiêu thợ thủ công đã tốn bao nhiêu thời gian cô đều không biết. Dù sao thì cuối cùng, cô cũng trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trong bộ váy cưới đó. Và tất cả mọi người đều không thể rời mắt khỏi nó.

Ngay cả Diệp Lâm Tây, người thường xuyên ra vào các tuần lễ thời trang, tham dự đủ các cuộc hội nghị cao cấp cũng bị lóa mắt bởi những bộ trang sức được gửi đến. Nhưng bề ngoài càng hào nhoáng bao nhiêu thì cô lại càng mất ăn mất ngủ bấy nhiêu. Ban đầu là do ma xui quỷ khiến nên cô mới đồng ý kết hôn. Nhưng ngày cưới càng đến gần cô lại càng cảm thấy lo sợ. Đến cả bản thân cô cũng không biết mình đang lo sợ điều gì.

Có lẽ cô sợ sau khi kết hôn sẽ lại yêu anh, sợ bản thân lại như trước đây, để rồi cuối cùng vẫn nhận lấy một kết cục buồn. Hoặc cũng có thể giống như tất cả các cô dâu chuẩn bị đến ngày cưới khác. Sợ cuộc hôn nhân của mình bất hạnh.

Vì vậy, khi đó, Phó Cẩm Hành vừa ăn tối xong, anh đưa cô về, lúc chuẩn bị đi vào nhà, cô lại đột nhiên quay lại gọi người đàn ông đang định bước lên xe: “Phó Cẩm Hành.”

Anh đã mở cửa xe ra. Hôm nay là ngày hiếm hoi anh tự mình lái xe mà không cần đến tài xế.

Anh giữ cửa xe bằng một tay, nhìn cô một cách tao nhã: “Sao thế?”

“Hay là, chúng ta hãy quên nó đi được không?”

“Giọng nói Diệp Lâm Tây có chút trống rỗng, có lẽ cô cảm thấy hành vi này thực sự hèn nhát, nhưng vẫn phải phòng bị một chút: “Em nghĩ mình vẫn còn trẻ, hình như em đang quá lo lắng về việc kết hôn.”

“Hơn nữa, chúng ta có quá nhiều điều không biết về nhau, người ta đã nói rằng vợ chồng thì phải thực sự thấu hiểu.”

Lời nói của cô quá rõ ràng, cô không muốn hối hận vì kết hôn.

Cô sợ rồi.

Vì vậy, người đàn ông đang chuẩn bị bước lên xe liền đi đến trước mặt cô: “Lâm Tây, em đang lo lắng điều gì?”

Trong lòng Diệp Lâm Tây đã chuẩn bị sẵn, cô chỉ chờ anh mở miệng hỏi. Hận không thể liệt kê chúng thành một danh sách, bên trên đánh dấu từng mục một, hai, ba, bốn… Tất cả đều là lý do không thể kết hôn.

Vẫn là Phó Cẩm Hành lên tiếng: “Thực ra, việc lo lắng tiền hôn nhân ai cũng có thể gặp phải.” Anh đưa tay với lấy bàn tay cô, nắm chặt lấy nó.

Thực ra, hai người họ thực sự chưa có bất cứ tiếp xúc thân mật nào trước khi kết hôn, đây cũng là một mặt do dự của Diệp Lâm Tây, cảm thấy dường như anh chỉ tùy tiện chọn cô mà thôi. Chứ không hề có chút nhiệt tình nào. Còn cô thì hoàn toàn không phải vậy.

Nhưng anh như thể đã xua tan những ý nghĩ kỳ lạ này trong đầu cô, trầm giọng nói: “Là do anh làm chưa tốt sao?”

“Không phải.” Diệp Lâm Tây cho rằng phần lớn vấn đề là ở cô.

Cô không thể đổ lỗi cho người khác về điều đó.

Nhưng Phó Cẩm Hành lại bất ngờ mỉm cười: “Vậy là em muốn anh ăn trận đánh của Diệp Dữ Thâm một cách vô ích?”

Diệp Lâm Tây: “…”

Ý anh là gì?

Nếu cô không muốn kết hôn, có phải anh sẽ đánh trả anh trai cô một trận không? Hay là do cô đưa anh đến để anh bị ăn đánh?

Phó Cẩm Hành vươn tay ôm cô vào lòng, Diệp Lâm Tây rất hiếm khi thân mật với anh như vậy, nhất thời cảm thấy toàn thân khó chịu, nhưng cảm xúc hay không hề đáng ghét.

Vì vậy cô chỉ đơn giản dựa vào vòng tay anh và lắng nghe anh: “Đổi ý vô hiệu.”

Diệp Lâm Tây: “Cũng không thể chỉ mình anh nói là được.”

“Những việc khác, đều nghe em hết.” Phó Cẩm Hành đưa tay lên xoa xoa mái tóc cô: “Chỉ riêng việc này là anh không đồng ý.”

Diệp Lâm Tây: “Vậy kết hôn có gì tốt.”

Cô đã mắc chứng sợ hãi tiền hôn nhân, nếu muốn thuyên giảm thì phải kê đơn thuốc phù hợp. Ít nhất phải cho cô thấy được lý do khiến cô ấy nên kết hôn.

Có lẽ câu hỏi này thực sự khiến anh bối rối. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên kết hôn, ai ngờ chưa đầy một tháng trước ngày cưới, cô dâu bỗng dưng hối hận.

Một lúc sau, cuối cùng anh cũng khẽ nói: “Bởi vì người em muốn kết hôn là Phó Cẩm Hành.”

Diệp Lâm Tây không ngờ rằng sau khi chờ đợi lâu như vậy lại chỉ nghe được mỗi câu này. Cô muốn cười, nhưng lại nghĩ đến giọng điệu vô cùng nghiêm túc của anh.

Một lúc sau, cô thì thầm nói: “Không biết xấu hổ.”

Phó Cẩm Hành lại mỉm cười khi nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng có chút gượng gạo của cô, lúc này mới khẽ buông cô ra, giữa hai người có chút khoảng cách.

“Lâm Tây, anh hứa với em, chỉ cần em lấy anh.” Anh dừng lại một chút, quả táo Adam trên cổ anh khẽ cuộn, sau đó lại nói: “Sau này, em có thể làm bất cứ điều gì mà em muốn.”

Bởi vì anh sẽ che chở em trong vòng tay anh. Chỉ cần đời này, em nguyện ý, anh sẽ che mưa chắn gió cho em. Em sẽ không cần phải đối mặt với bất cứ cơn bão nào trên thế giới này, hãy cứ tự do nở rộ và làm bất cứ điều gì em muốn.

Khi đó, Diệp Lâm Tây chưa nghe ra hàm ý trong câu nói của anh. Mãi cho đến một thời gian sau cô mới nhận ra rằng sự tươi tắn, tùy ý của bản thân mình là do anh đã bảo vệ cô đúng cách.

Khi đó anh vẫn chưa thực sự yêu cô nhưng anh đã hứa như vậy với cô và sau khi anh thực sự yêu cô, cô lại càng được anh đặt làm trung tâm. Cẩn thận bảo vệ sự an toàn của cô.

Vì vậy trong ngày diễn ra hôn lễ, thay vì những căng thẳng trước đó, cô đã bình tĩnh khoác tay ba, từng bước từng bước tiến về phía người đàn ông đang đứng trên sân khấu. Cũng giống như cô dâu ngày hôm nay.

Diệp Lâm Tây không khỏi thở dài: “Giờ nghĩ lại, hồi đó chẳng hiểu sao em lại dám lấy anh.”

Nghe thấy cảm xúc khó giải thích của cô, Phó Cẩm Hành nhìn sang, nói một cách bình tĩnh, tự nhiên: “Nếu không lấy anh thì em định lấy ai?”

“Vấn đề không phải là lấy ai.” Diệp Lâm Tây nói: “Là do em quá dũng cảm sau khi bị anh dỗ dành vài câu.”

Mọi thủ tục, quy trình đều đang diễn ra trên sân khấu, có lẽ do cô dâu quá xúc động, còn chưa đến nơi, đã bắt đầu rơi nước mắt.

Diệp Lâm Tây nói: “Khi đó hình như em không khóc thì phải.”

“Mắt hơi đỏ.”

Người đàn ông bên canh dường như rất thích đối đầu với cô. Cô hễ nói một câu anh lại phản bác lại ngay một câu.

Diệp Lâm Tây lại nói: “Không, chắc chắn là không.”

Nhưng Phó Cẩm Hành không muốn trêu chọc cô nữa, mà chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay cô. Không nói thêm gì nữa.

Diệp Lâm Tây quan sát sân khấu một lúc, sau đó quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Trong lòng dần dần dâng lên một suy nghĩ. Có lẽ, vận mệnh đã thực sự ưu ái cô từ đầu đến cuối. Khiến cô trong lúc kích động đã đồng ý kết hôn với anh. Để hai người xích lại gần nhau hơn và cuối cùng thực sự yêu nhau.

Dù ban đầu, cuộc sống hôn nhân có như thế nào đi nữa, thì giờ đây đã có một cái kết như trong truyện cổ tích, khiến bản thân cô cũng cảm thấy khó tin, điều mà trong mơ cô cũng chưa từng dám nghĩ tới. Nhưng hiện tại nó đã thực sự hiện hữu trước mặt cô.

Anh yêu cô.

Là thật!

Cuối cùng, Diệp Lâm Tây lật tay lại nắm lấy tay anh, nhân cơ hội cô dâu chú rể trên sân khấu thề rằng sẽ yêu thương nhau suốt cuộc đời.

Cô nhẹ nhàng nói: “Thực ra, em luôn có một câu muốn nói với anh.”

Phó Cẩm Hành quay đầu lại nhìn cô.

Đôi mắt đen nhánh của Diệp Lâm Tây sáng lấp lánh, cô nói: “Khi đó nguyên nhân em muốn cưới anh là bởi vì có mưu đồ bất chính với anh.”

Những tình cảm muốn buông bỏ đó, cuối cùng vẫn không thể làm được.

Sau cùng, cũng chẳng thể buông tay.

“Phó Cẩm Hành, cảm ơn anh đã yêu em.”

Cảm ơn anh vì đã mang đến cho em một cái kết đẹp như trong truyện cổ tích.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!