Hai chị em bị dạy dỗ ngậm miệng lại, không xì xầm gì nữa.
Ông cụ lắc đầu ngao ngán một hồi mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Độ.
Không hiểu tại sao đôi mắt vô thức lướt qua miếng băng gạc trên đầu cậu ta, ông chột dạ che miệng hắng giọng, “Thẩm Độ à, ăn nhiều thức ăn chút.”
Sau đó, ông lại gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào chén của cậu ta.
Đây là món mà Dung Dung thích ăn. Khẩu vị của cô hơi nặng, vì để cho phù hợp với thói quen của cô, nhà bếp đã xào theo vùng Tứ Xuyên và Chiết Giang.
Vị chua ngọt rất đậm đà, giấm chua ngọt dịu, chỉ cần dùng miệng mút nước sốt trên bề mặt là có thể cảm nhận được vị chua ngọt khô thơm.
Mà hôm nay người thích ăn món này nhất lại không có tư cách thưởng thức, ngoan ngoãn đứng trong góc tường tự kiểm điểm.
Thẩm Độ vừa mới bỏ miếng sườn heo vào miệng đã nhận ra một ánh mắt mãnh liệt lia tới.
Anh nhìn về phía ngọn nguồn, cô bé đang nghiêng mặt nhìn miếng sườn heo trên đũa anh vẻ mặt mong đợi.
Dường như cũng nhận ra anh đang nhìn mình, cô vội vàng mếu máo, lông mày rủ xuống, bộ dạng như muốn khóc.
Thẩm Độ nhếch mép, không màng đến cô.
Dung Dung chán nản chạm hai đầu ngón trỏ vào nhau.
“Thẩm Độ.” Cuối cùng thím Hai vẫn luôn im lặng ăn cơm đã lên tiếng, xác nhận lại nghi vấn một lần nữa, “Cháu thật sự đang hẹn hò với Dung Dung à?”
Vì những gì hai chị em vừa làm ra, bà không thể gọi là cậu Thẩm được nữa.
Cho dù thanh niên chưa tới 30 tuổi có địa vị cao ở tập đoàn, dựa theo tuổi tác chung quy vẫn là bậc con cháu.
“Đúng vậy.”
Thím Hai ngập ngừng, muốn hỏi nhưng không thể thốt ra lời.
Vai vế của ông cụ cao hơn, thế là hỏi thay bà: “Con thích con nhóc Dung Dung ở điểm nào? Một cô bé chưa mọc đủ lông đủ cánh như nó chỉ gây thêm phiền phức cho con thôi.”
Thím Hai gật đầu theo.
Dung Dung đứng trong góc tường nhăn răng, âm thầm bất mãn.
Chú Hai gắp miếng thịt bỏ vào miệng, giọng điệu hơi bất lực, “Giới trẻ bây giờ rất tùy hứng, thích thì thích thôi, sao chăng gì ở đây. Con đã sớm nhìn ra Dung Dung và Thẩm Độ có duyên với nhau mà hai người không chịu tin.”
Giọng điệu không khỏi cảm thấy đắc ý.
Thẩm Độ cúi đầu cười nhạt, lại thấy ông cụ vẫn chưa từ bỏ truy tận gốc vì câu nói của chú Hai Dung Dung, đành phải trả lời: “Con thích mọi thứ.”
Có lẽ không ngờ cậu ta sẽ trả lời thẳng thừng như vậy, ông cụ nhất thời nghẹt thở, vẻ mặt gượng gạo.
Sắc mặt của những người khác cũng rất mơ hồ.
Dung Dung đứng trong góc tường trề môi, trong đầu ngập tràn những thứ lãng mạn mong manh, vặn vẹo ngón tay, cơ thể bứt rứt lắc lư trái phải.
Thím Hai thở dài, “Vốn dĩ tưởng rằng cháu và Thanh Từ sẽ hợp hơn.”
“Nói cái gì vậy?” Chú Hai hạ giọng nhắc nhở, khẽ nhíu mày, “Người ta đã là bạn trai của Dung Dung rồi, em còn muốn gán ghép bậy bạ nữa.”
Dung Thanh Từ lên tiếng phản bác: “Đừng lôi con vào, con không có hứng thú với Thẩm Độ.”
Câu này nghe giống như là chống đối. Dung Thanh Từ không biết nỗi khổ tâm của bố mẹ, nói chuyện cũng thẳng thắn, chưa bao giờ quan tâm lời nói của mình có làm tổn thương đến người khác hay không.
“Ai con cũng không có hứng thú, cả đời này con khỏi lấy chồng luôn đi, làm bà cô già không ai thèm lấy.” Thím Hai không nén được cơn giận bỏ đũa xuống, lớn tiếng quở trách Dung Thanh Từ đứng cách đó không xa, “Giới thiệu cho con biết bao nhiêu người mà đều không lọt vào mắt. Bây giờ thì tốt rồi, Thẩm Độ cũng đã là bạn trai của em con rồi. Con nhìn lại mình xem có cái gì hơn được em con không?”
Dung Thanh Từ sa sầm mặt, nhếch môi cười mỉa.
Chú Hai thở dài, kéo vạt áo của bà dưới gầm bàn, “Được rồi, đang ở trước mặt khách đấy, bớt cãi nhau đi.”
Thím Hai nóng nảy hất tay ra, chỉ vào Dung Thanh Từ rồi quay đầu cười khẩy với chú Hai, “Không phải anh cũng nghĩ như vậy sao? Trước đây anh thường xuyên nói Thanh Từ làm gì cũng không bằng Dung Dung. Nếu không phải vì anh Cả mất sớm, Dung Dung lại không có ý nghĩ muốn quản lý công ty, vị trí phó tổng giám đốc của Thanh Từ đã bị Dung Dung thay thế từ lâu rồi!”
“Đủ rồi!”
Ông cụ đập mạnh xuống bàn, đôi mắt sắc bén, “Thư Linh, con im miệng đi! Thẩm Độ và Bắc Dã còn ngồi đây ăn cơm, con muốn hai đứa nó xem trò cười của nhà chúng ta hả?”
Nhạc Thư Linh im miệng, vẻ mặt cáu gắt.
Thẩm Độ liếc nhìn Từ Bắc Dã theo bản năng, đối phương chỉ khẽ lắc đầu với anh.
Ông cụ hạ giọng đổi đề tài, “Bắc Dã, tại sao anh Cả và anh Hai của con vẫn chưa đến?”
“Chính quyền thành phố tạm thời có cuộc họp, có lẽ tạm thời không thể rời đi. Anh Cả đã gọi điện thoại bảo chúng ta đừng đợi.”
“Vậy chúng ta tiếp tục ăn cơm.”
Mỗi lần trên bàn ăn, những câu cãi vã quyết liệt như vậy luôn không duy trì được bao lâu.
Dung Dung cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi dép của mình, không dám nhìn Dung Thanh Từ bên cạnh.
Giữa các cô luôn là như vậy, lúc tốt lúc xấu. Một đốm lửa nhỏ là có thể khiến bầu không khí vừa mới hài hòa bùng cháy ngay tức khắc.
Đến cuối bữa ăn, sắc mặt của mọi người đều không tốt.
Thẩm Độ tạm thời đi ra sân sau nghe điện thoại.
Ông cụ gọi vợ chồng chú Hai lên thư phòng lầu hai.
Lúc sắp lên lầu, Dung Dung bất an nhìn bọn họ. Thím Hai không quay đầu nhìn cô, còn chú Hai lại nhìn cô đăm đăm, cuối cùng khẽ thở dài, không nói câu gì.
Lúc bố mẹ vừa mất, ông nội đã từng nói với cô sau này phải coi chú thím Hai là bố mẹ.
Tuy khi đó cô còn nhỏ, nhưng vẫn biết không ai có thể thay thế được thân phận bố mẹ.
Cho dù chú thím Hai có cùng máu mủ cũng không được.
Trước đây cô luôn sống với mẹ mình, có rất nhiều thói quen nhỏ nhặt khiến vợ chồng chú Hai không thích, đã từng dạy dỗ cô rất nghiêm khắc.
Không được cắm đầu cắm cổ ăn cơm, không được chạy lung tung khắp nơi, không được nghịch máy đếm nhịp đàn piano, lúc bị rầy la không được nắm váy.
“Con không được bắt chước bộ dạng của mẹ con. Cô ta là ả đào, còn con là cô Hai nhà họ Dung.”
Đó là câu nói mà cô từng nghe nhiều nhất.
Lúc nào chú thím Hai cũng dạy dỗ cô, dần dần cô thấy hơi sợ bọn họ. Cô cũng loáng thoáng cảm thấy có lẽ bọn họ không thích nhận cô làm con gái.
Dung Dung khóc lóc đi tìm ông nội, nói mình không muốn bố mẹ nữa.
Cô khóc đến nỗi đỏ hoe mắt. Ông nội thở dài, cuối cùng từ bỏ ý định nhận cô làm con nuôi.
Từ đó về sau, cô ít bị la mắng hơn, bọn họ cũng bớt chăm lo cho Dung Dung.
Bọn họ rất ít khi tỏ ra hòa nhã với Dung Dung. Năm tháng trôi qua, mối quan hệ vẫn không lạnh không nhạt, vô cùng gượng gạo.
Dung Dung cảm thấy mình đang ở thế khó xử, chỉ đành phải tránh không gặp mặt.
Cô bưng ly nước ấm, dè dặt đi tới trước mặt Dung Thanh Từ, miễn cưỡng nở nụ cười, đưa cái ly trên tay cho chị ấy, “Chị uống nước không?”
Dung Thanh Từ hất tay cô ra, lạnh nhạt nói: “Cách xa tôi một chút.”
Dung Dung lúng túng rút tay về, giơ cánh tay lên uống hết ly nước.
“Thanh Từ.” Từ Bắc Dã không chịu nổi đã lên tiếng, giọng điệu bất lực, “Cậu đừng có luôn trút giận lên người Tiểu Dung Tử như vậy.”
Dung Thanh Từ cười khẩy, “Từ Bắc Dã, cậu giúp càng thêm phiền đấy có biết không?”
Từ Bắc Dã cũng cười, trong mắt không có sự ấm áp, “Tiểu Dung Tử có lỗi gì, cậu trút giận lên người em ấy là có thể giải quyết mọi chuyện sao?”
“Cậu muốn nói tôi bụng dạ hẹp hòi đúng không? Hay là muốn nói tôi ích kỉ?” Dung Thanh Từ ngẩng đầu lên, nhếch môi cười giễu, “Tôi thừa nhận những thứ đó, bởi vì Dung Thanh Từ tôi là người như vậy. Người đàn ông mà tôi thích mười mấy năm vẫn luôn thích em gái tôi, lúc nào bố mẹ tôi cũng mang tôi ra so sánh với em gái tôi. Tôi cố gắng học tập, cố gắng làm việc, nhưng vẫn không bằng Dung Dung tiện tay vẽ một bức tranh đã được Học viện mỹ thuật nhận, vẫn không bằng nó còn trẻ đã mở được triển lãm tranh, trở thành họa sĩ. Tôi hẹp hòi như thế đó, chướng mắt khi thấy nó tốt hơn tôi như thế đó!”
Cô càng nói càng nghẹn ngào, nói xong câu cuối cùng gần như không thể kiên trì được nữa. Tiếng khóc thút thít mà mình cố nén đã bật thành tiếng.
Nói xong những lời này, cô giống như mất hết sức lực, đột nhiên ngã xuống ghế sô pha. Cơ thể lắc lư theo quán tính, hai tay yếu ớt buông xuôi bên người.
Dung Thanh Từ há to miệng thở hổn hển, ổn định lại hơi thở.
Từ Bắc Dã chán nản rời mắt, trong mắt ngập tràn tự trách và bất lực.
Cuối cùng cô đã nói ra.
Thật ra người ngoài đều biết lý do thật sự, chẳng qua Dung Thanh Từ vẫn luôn tự lừa dối mình, cho rằng mình che giấu rất tốt.
“Tiểu Dung Tử, em ra sân sau tìm Thẩm Độ đi.” Từ Bắc Dã lên tiếng đuổi người, “Chắc anh ta đã nghe điện thoại xong rồi.”
Dung Dung không nhúc nhích, “Em đi tìm Thẩm Độ, sau đó hai anh chị ngồi ở đây suốt mấy tiếng, tiếp tục vòng lặp vô hạn à?”
Từ Bắc Dã ngước mắt lên, nhìn cô khó hiểu.
Cô đi tới bên cạnh Dung Thanh Từ, duỗi tay ôm chặt chị ấy, không cho chị ấy phản kháng.
Dung Thanh Từ vùng vẫy thật mạnh, “Làm gì vậy!”
Dung Dung không nói lời nào, chỉ cố chấp ôm chặt chị ấy.
“Buông ra!”
Dung Thanh Từ dùng sức đẩy cô ra, giơ tay lên sượt qua gò má của cô theo bản năng, cuối cùng hoảng hốt vội rút tay về, rống lên với cô với đôi mắt đỏ hoe, “Cô tránh xa tôi một chút có được không!”
“Em đã tránh chị lâu rồi, chị còn muốn em làm gì!” Dung Dung cắn môi, nắm lấy vai chị ấy và cười khổ, “Nếu chị cho rằng đây là lỗi của em, chị ghét em thì hãy cắt đứt quan hệ với em, hoặc là đè em xuống đất đánh em một trận. Chị đừng đối xử lúc tốt lúc tệ với em, để em cảm thấy chị vẫn xem em là em gái!”
Dung Thanh Từ ngây người, hốc mắt mờ nhòe không thấy rõ nét mặt của Dung Dung.
Dung Dung sụt sịt mũi, giơ tay lên lau đi nước mắt trên khóe mắt của Dung Thanh Từ, “Nếu chị suy nghĩ xong thì nói cho em biết câu trả lời, tiếp tục làm chị em hay là cắt đứt quan hệ, em sẽ nghe theo chị.”
Nói xong, cô đứng dậy đi thẳng lên lầu hai.
Dung Thanh Từ ngẩn người nhìn lên trần nhà.
Một lúc sau, Từ Bắc Dã cũng khẽ nói một câu “Xin lỗi” rồi rời khỏi phòng khách.
Trước đó rất lâu, cậu ta cũng đã từng nói câu xin lỗi này. Một ngày trước khi đi du học, cô đã túm lấy vạt áo của cậu ta, hỏi cậu ta có phải ra nước ngoài vì Dung Dung không.
Cậu ta gỡ tay cô ra khỏi vạt áo, chỉ nói một câu “Xin lỗi”.
Tính ra lúc đó cậu ta đã từ chối rất dứt khoát. Cho dù cậu ta dối lòng phủ nhận mình thích Dung Dung, rõ ràng nói dối rất tệ, nhưng cô vẫn tự lừa dối mình tin vào điều đó.
Dung Thanh Từ che đi ánh sáng. Nơi mà Dung Dung vừa lau nước mắt lại thấm ướt, có cảm giác hơi đau nhói.
Thật ra Dung Dung và Từ Bắc Dã đều không sai.
Người sai là cô.
Nhưng cô lại không khỏi cảm thấy uất ức, vì vậy luôn không chịu thừa nhận, dùng lòng tự trọng hèn mọn của mình để chống đỡ lớp ngụy trang cuối cùng.
Dung Dung vốn chỉ muốn chào ông nội một tiếng, nói mình về nhà trước. Lúc đi lên lầu, cô phát hiện ông nội và vợ chồng chú Hai vẫn chưa nói chuyện xong.
Là giọng nói của ông nội.
“Thư Linh, Thanh Từ muốn tìm mẫu bạn trai nào, con cứ để nó tự quyết định là được rồi. Đừng can thiệp vào nó quá nhiều, cũng đừng kéo Dung Dung vào nữa.”
Giọng điệu của thím Hai hơi bất lực, “Bố, con can thiệp nhiều vào Thanh Từ chỉ là vì bố luôn dồn hết tâm trí vào Dung Dung. Con làm mẹ mà không quan tâm tới nó, vậy chẳng phải nó rất đáng thương sao?”
“Vậy con cũng đừng đối xử với Dung Dung…”
Thím Hai bỗng bật cười, ngước mắt lên nhìn ông cụ.
“Nó là con gái của Tùng Dung, bố còn nhớ nhà họ Dung bị biết bao nhiêu người chê cười vì Tùng Dung không? Chị ta nhảy lầu, chết là hết. Anh Cả cũng đi theo chị ta, để lại một mình Dung Dung. Con đối xử tốt với Dung Dung, nó nằm mơ gọi tên người đàn bà nhảy lầu và vứt bỏ nó. Thanh Từ đối xử tốt với nó, nó cướp mất người mà Thanh Từ thích. Bây giờ khó khăn lắm con muốn mai mối Thẩm Độ và Thanh Từ, kết quả Thẩm Độ lại trở thành bạn trai của Dung Dung. Bố, con không có đủ độ lượng đâu.”
Ông cụ thở dài, “Bắc Dã và Thẩm Độ đều thích Dung Dung là lỗi của Dung Dung à?”
Thím Hai khẽ cười, “Không phải.”
Chú Hai nhàn nhạt nói: “Nếu em biết không phải là…”
“Vậy Thanh Từ của chúng ta không bằng Dung Dung là lỗi của Thanh Từ hả?” Thím Hai quay sang nhìn ông, nói mỉa: “Từ nhỏ đến lớn, số lần anh mắng nó ít lắm hả? Không phải lần nào cũng là vì nó không bằng Dung Dung sao?”
Chú Hai câm nín.
Thím Hai nói chậm rãi: “Bố, bố thương Dung Dung chẳng phải là vì tội nghiệp nó từ nhỏ đã mất bố mẹ sao? Ban đầu chẳng phải bố cũng phản đối Dung Dung và mẹ nó bước vào nhà họ Dung chúng ta sao? Nếu mẹ nó không chết, chắc bố cũng sẽ không đoái hoài đến Dung Dung đúng chứ?”
Bàn tay của Dung Dung trên tay nắm cửa ngày càng buông lỏng, cuối cùng chán nản thả xuống.
Cô lặng lẽ đi xuống lầu, Dung Thanh Từ và Từ Bắc Dã đã không thấy bóng dáng đâu.
Dung Dung đi thẳng tới vườn hoa phía sau.
Dưới ánh trăng tĩnh mịch, Thẩm Độ đang dựa vào thành xích đu, nét mặt trầm tĩnh, đang khẽ nói gì đó với người ở đầu dây bên kia.
Cô lẳng lặng đi tới, lặng lẽ và nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của anh.
Thẩm Độ ngạc nhiên, vươn bàn tay trống trong túi quần ra, đan chặt lấy ngón tay cô.
Cảm giác ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay anh.
“Tới đây mau đi.” Thẩm Độ hạ giọng, “Tôi cúp máy trước.”
Anh cúp máy, hơi cúi người ôm cô vào lòng.
Mặc dù ánh trăng mờ ảo, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy trong đôi mắt của cô bé ngấn nước.
Thẩm Độ không hỏi gì cả, để mặc cô làm ướt áo sơ mi của mình.
“Em biết bọn họ đều có uất ức của mình.” Dung Dung khóc nức nở, tiếng nói chuyện cũng đứt quãng, nói không rõ ràng, “Nhưng em cũng cảm thấy uất ức.”
Câu nói này không đầu không đuôi, không biết Thẩm Độ có hiểu không.
Anh hôn lên đỉnh đầu của Dung Dung, dùng bàn tay to xoa đầu cô, thuận theo cô từng chút một.
Dung Dung ló đầu ra khỏi lòng anh, nhìn sang xích đu bên cạnh.
Cô bỗng kéo dài giọng mũi và nói: “Em muốn đánh đu.”
“Ừ.” Thẩm Độ vỗ vai cô, “Em ngồi lên đi, anh đẩy cho em.”
Xích đu rất sạch vì dì giúp việc thường xuyên lau chùi. Dung Dung ngồi trên đó, Thẩm Độ đè vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô về phía trước.
Bỗng chốc tầm mắt được nâng lên cao, cô như đang tiến gần hơn đến mặt trăng.
Thẩm Độ đẩy rất nhẹ vì sợ cô té. Bây giờ Dung Dung đã hiểu ra lý do này, nhưng trước đây lại không hiểu.
Cô thúc giục Dung Thanh Từ và Từ Bắc Dã đẩy mạnh hơn, nhanh hơn chút nữa.
Dung Thanh Từ và Từ Bắc Dã không nghe theo cô.
Bọn họ vẫn đứng đằng sau đẩy cô chậm rãi. Dung Dung giận dỗi nhảy xuống, nhìn bọn họ chằm chằm, chơi vậy không vui tí nào!
Từ Bắc Dã bó tay: Tiểu Dung Tử, cao quá em sẽ bị té.
Dung Thanh Từ lầm bầm: Em không ngồi thì chị sẽ lên ngồi đó.
Dung Dung hét to rồi vội vàng cướp lấy chỗ ngồi duy nhất.
Gió thổi qua gò má làm khô nước mắt. Gò má của Dung Dung hơi rát, nhắm mắt lại như đóng công tắc, chặn hết tất cả nước mắt ở bên trong.
Đột nhiên có người giữ dây xích xích đu lại. Dung Dung mở mắt ra, Thẩm Độ đang ngồm xổm trước mặt cô.
Anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
Cô cúi nhìn khuôn mặt điển trai của người đàn ông, lẩm bẩm: “Có lẽ sau này sẽ không có ai đẩy xích đu cho em nữa.”
“Sao lại không.” Anh khẽ cười, nhéo má cô, “Anh sẽ đẩy cho em.”
Dung Dung cau mày, “Nhà anh có xích đu không?”
“Chỉ cần em muốn.” Thẩm Độ thở dài, hứa hẹn, “Cô nhóc đáng thương, em muốn gì anh cũng cho em.”
Dung Dung bĩu môi, “Ai là cô nhóc đáng thương?”
“Khóc thương tâm như vậy, không phải là cô nhóc đáng thương thì là gì?” Thẩm Độ lại đứng lên, ôm lấy cô từ trên xích đu, vỗ lưng an ủi cô như đứa trẻ, “Anh đưa em về nhà.”
“Em không có nhà.” Cô dựa vào vai anh, tự giễu, “Nhưng em có rất nhiều căn nhà.”
“Nhà của anh chính là nhà của em.”
Thẩm Độ đã bảo chú Vương tới đón anh trước đó, đúng lúc có thể cho Dung Dung đi nhờ.
Ngụy Sâm cũng đi theo, mang cho Thẩm Độ một cái áo sơ mi mới từ nhà anh.
Dung Thanh Từ đứng trước cửa, lúc Dung Dung đi ngang qua bỗng nói nhỏ một câu “Cho tôi chút thời gian”.
Dung Dung quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn chị ấy.
Nụ cười trên môi chị ấy hơi gượng gạo, mấp máy môi rồi thốt ra một tiếng “Xin lỗi”.
Rồi sau đó rời mắt, ngẩn người nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng cách đó không xa.
Cuối cùng vẫn lấy hết can đảm, đi tới chặn đường Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm hơi kinh ngạc, “Sếp Dung nhỏ?”
Cô hỏi thẳng: “Đang độc thân hả?”
Ngụy Sâm ngây ngốc gật đầu.
“Cho cậu một cơ hội, cho phép cậu theo đuổi tôi.” Dung Thanh Từ nhướng mày, giọng điệu ngả ngớn, “Đồng ý không?”
Ngụy Sâm: “…Nếu tôi nói không đồng ý?”
“Vậy tôi sẽ bảo Thẩm Độ đuổi cậu, sau đó thuê lại cậu, trả lương ba nghìn tệ cho cậu.” Dung Thanh Từ chậm rãi nở nụ cười thủ đoạn và dữ tợn, “Hơn nữa sẽ không có trả năm loại bảo hiểm xã hội và tiền quỹ nhà ở*.”
*Năm loại bảo hiểm xã hội và tiền quỹ nhà ở: Năm loại bảo hiểm xã hội bao gồm bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, và bảo hiểm thai sản. Tiền quỹ nhà ở là đến khi người lao động có nhu cầu mua nhà ở hoặc tu sửa nhà ở thì có thể vay tiền từ quỹ này với lãi suất thấp, mỗi năm chỉ được vay một lần.
“…”
Chiếc xe chạy như bay. Dung Thanh Từ bỗng bật cười khi nhớ lại bộ dạng mất hồn mất vía lúc nãy của Ngụy Sâm.
Chắc là người đàn ông trẻ tuổi với khuôn mặt sáng sủa chưa bao giờ gặp phụ nữ chủ động như cô, cho nên bị giật mình.
Cô thở dài, dựa vào cửa thất thần.
Thậm chí có người đến gần cũng không biết.
“Đứng đây sẽ bị cảm.”
Dung Thanh Từ ngẩng đầu nhìn sang, là Từ Đông Dã. Chắc là anh ấy mới họp xong, vẫn còn mặc đồ vest, huy chương trên ngực trái phát sáng trong bóng đêm.
Từ Nam Diệp cười khẽ, “Hai người trò chuyện đi, em vào ăn cơm trước.”
Dung Thanh Từ không nghĩ rằng giữa cô và Từ Đông Dã có gì để trò chuyện.
Nhưng hiển nhiên Từ Đông Dã không nghĩ vậy, cau mày nhìn vào mắt cô và hỏi: “Khóc à?”
“Dạ?” Dung Thanh Từ cuống quýt che mắt, hơi lúng túng, “Không có.”
Câu hỏi của Từ Đông Dã rất thô và đơn giản, “Vì Bắc Dã?”
Dung Thanh Từ thở dài, “Em đã sớm bị cậu ta từ chối dứt khoát rồi, không cần phải khóc vì cậu ta.”
Một cảm xúc khó hiểu lóe lên trong đôi mắt đen láy của người đàn ông, khuôn mặt lạnh lùng có vẻ dịu dàng hơn, “Không phải là vì nó từ chối em, mà em còn thích nó nên mới khóc?”
Dung Thanh Từ bị nói trúng tim đen, chột dạ cúi đầu, “Không phải, em không còn thích cậu ta nữa.”
Từ Đông Dã khẽ gật đầu.
Dung Thanh Từ cảm thấy không có gì để nói với người đàn ông kiệm lời này, quay đầu làu bàu: “Em vào nhà đây.”
Nhưng cánh tay chợt bị người đàn ông bắt lấy. Cô xoay người lại, không hiểu, “Còn chuyện gì nữa sao?”
Giọng nói của người đàn ông đều đều, khuôn mặt tuấn tú hiếm khi thấy tháo bỏ vẻ lạnh lùng và hời hợt, tạm dừng một lát rồi hạ giọng nói: “Nếu em đã không thích nó, vậy có phải nên thử cân nhắc người khác không?”
“Dạ?” Dung Thanh Từ ngơ ngác gật đầu, đáp theo anh: “Đúng vậy.”
Người đàn ông Từ Đông Dã này đã hơn 30 tuổi, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng. Dù là hai đứa em gái thanh mai trúc mã nhà hàng xóm, anh cũng hiếm khi lộ ra vẻ mặt dịu dàng.
Dung Dung hơi sợ anh ấy, Dung Thanh Từ đỡ hơn chút, bình thường gặp nhau chỉ trò chuyện dăm ba câu.
Đơn giản chỉ là những chuyện sinh hoạt nhàm chán như em ăn gì chưa, công việc gần đây như thế nào.
Cho nên đối với lời tỏ tình bất ngờ của Từ Đông Dã, cô bị sốc như bị sấm sét đánh làm đôi.
Từ Đông Dã mím môi, rủ mắt nhìn cô, dửng dưng nói: “Anh thích em.”
“…”Lời của tác giả:
Không ngược, không ngược, không ngược, truyện Mary Sue của mị sẽ không ngược đâu.