*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc đầu chú Vương định đưa cô Dung về nhà trước, sau đó đưa sếp Thẩm về công ty xử lý công việc.
Kết quả là thất thần quên chuyển hướng, lái thẳng đến phố Tài chính.
Giờ này đúng lúc đang là giờ cao điểm tan học, học sinh tiểu học đội mũ vàng đi sang đường cũng có thể gây ùn tắc giao thông. Bốn chữ “Nhường người đi bộ” to đùng bên cạnh vạch băng qua đường trong giờ cao điểm thường khiến tài xế bị nhồi máu cơ tim.
Con đường chính ở trung tâm thành phố không ngớt dòng xe cộ quanh năm. Tuy đèn đỏ ở ngã tư chỉ có 90 giây, nhưng cũng khiến người ta có cảm giác sống một ngày như một năm.
Đã qua hai lượt đèn đỏ, khó khăn lắm xe mới lên đến ngã tư.
Nếu cứ rề rà như thế này, có lẽ còn chưa lái đến công ty đã đến giờ tan tầm.
Chú Vương âm thầm thở dài, Ngụy Sâm ngồi bên cạnh đang đắm chìm trong thế giới Vương Giả Vinh Diệu.
Ông cảm thấy bực bội, chậm rãi lên tiếng: “Con gái tôi cũng thích chơi trò này.”
Nghe thấy vậy, Ngụy Sâm không quan tâm lắm, ngược lại tò mò hỏi: “Cấp bậc của cô ấy là gì vậy?”
“Sao tôi biết được, toàn là game của đám trẻ thích chơi.”
Ngụy Sâm lại cười nhạo ông, “Chú xem chú đã lớn tuổi rồi, đã có khoảng cách thế hệ với người trẻ tụi cháu rồi.”
Chú Vương nghẹn lời, khóe môi co giật, “Tôi nói này Tiểu Ngụy, cái tên lưu manh ngày nào cũng bị người ta ép kết hôn như cậu đừng có chụp mũ nói mình là người trẻ nữa.”
“Sao cháu không phải là người trẻ? Cháu sinh sau năm 90 đấy.” Ngụy Sâm chỉ vào ông chủ phía sau tấm ngăn, cắt câu lấy nghĩa, chuyển hướng mục tiêu, “Sếp Thẩm cũng sinh sau năm 90 mà sao chú không nói?”
Chú Vương cười ha ha: “Tôi có nói sếp Thẩm đâu?”
Lúc hai người đang cãi nhau, giọng nói lạnh lùng của ông chủ vang lên từ sau tấm ngăn, “Vẫn chưa tới nơi à?”
Chú Vương và Ngụy Sâm trừng mắt nhìn nhau, kết thúc trận võ mồm này.
“Chắc phải mất một lúc nữa.” Chú Vương nhìn đuôi xe sáng đèn đỏ trước mặt, cảm thấy bất lực, “Kiểm soát giao thông kiểu này vô dụng quá.”
Ngụy Sâm nằm thảnh thơi, giọng điệu nhàn hạ, “Chỗ chúng ta khá tốt, không bị giới hạn giấy phép lái xe ngoài tỉnh. Năm ngoái cháu đi về Thâm Quyến với sếp Thẩm, hạn chế giấy phép giống như phong tỏa đường vậy.”
Kẹt xe là phong cảnh đẹp nhất của thành phố hạng một.
Nói về các vấn đề trong cuộc sống, hai người đàn ông làm việc cho ông chủ có vẻ có nhiều thứ để nói.
Dù sao than vãn vài câu là xong chuyện.
“Ngày thường bị ùn tắc cũng được đi, cuối tuần trước tôi dẫn mấy đứa nhỏ đến viện bảo tàng tỉnh, bọn chúng đã soạn xong luôn nhật ký hằng tuần trên xe.”
Ngụy Sâm phụ họa: “Chiếc Nissan mà cháu vay tiền mua hiện giờ vẫn còn để trong gara đã bắt đầu bám bụi. Cháu sắp trầm cảm vì trả khoản vay mua xe đây nè. Ngày nào bạn cháu cũng bảo nghề xe hơi không dễ kiếm sống, muốn đổi nghề. Cháu nghi ngờ nó không muốn mời khách nên mới viện lý do.”
Bây giờ nghề nào cũng phải lăn lộn. Thậm chí ngày nào cũng có nhân viên vô dụng bị người ta đố kị trong doanh nghiệp nhà nước lên diễn đàn, ẩn danh than vãn về tiền lương, tinh thần doanh nghiệp. Chú Vương lắc đầu, cảm thán thế giới thật phức tạp, thuận miệng nói ra lời thoại kinh điển của giai cấp công nhân xã hội chủ nghĩa đi làm công cho nhà tư bản:
“Hạn chế giấy phép có là gì, người có tiền vẫn mua hết xe này đến xe khác mà. Đâu có như chúng ta, nuôi một chiếc xe đã thấy rầu.”
Nhà tư bản đang ngồi đằng sau.
Ngồi đằng sau không chỉ có Thẩm Độ, thậm chí Dung Dung cũng vô tình bị dính đạn.
Ngụy Sâm ngồi bên cạnh vẫn còn tỏ vẻ đồng cảm, giọng điệu rất gato, “Đúng vậy, gần đây sếp Thẩm lại mua xe rồi.”
Hôm nay Thẩm Độ vô cớ bị dính đạn hai lần bình thản nói: “Có gì bất mãn có thể nói ra.”
Thật ra Thẩm Độ được xem là ông chủ khá tốt tính, tính cách luôn lạnh lùng, rất ít khi bị tâm thần phân liệt trút giận lên nhân viên. Nhất là đối với chú Vương và Ngụy Sâm đã đi theo anh mấy năm nay, bình thường họ ngồi trên xe không có nói nhảm nhí, thỉnh thoảng chỉ đùa một chút. Tuy anh không tham gia, nhưng cũng sẽ không nói gì.
Ngụy Sâm cười giỡn, “Không có, không có, chỉ là chúc mừng sếp Thẩm mua xe mới thôi.”
Thẩm Độ hiếm khi tiếp chuyện cười, “Hôm đi lấy xe cậu đi đi, để cậu cảm nhận chút niềm vui đó.”
Sắc mặt của Dung Dung phức tạp, cô luôn cảm thấy Thẩm Độ đang sỉ nhục trợ lý Ngụy.
Nhưng cô lại không có can đảm trút giận thay Ngụy Sâm, chỉ có thể thầm rủa cái tên tư bản Thẩm Độ còn tệ hơn cún, chỉ biết dùng đồng tiền thối sỉ nhục người khác.
Ngụy Sâm im lặng một hồi lâu. Dung Dung thấy thương cho anh ta, cho rằng lòng tự ái của anh ta chắc chắn bị tổn thương rồi.
Nửa phút sau, cuối cùng Ngụy Sâm ngồi đằng trước quay đầu lại, chưa kịp bày tỏ đã rướm nước mắt rất kịch tích, thiếu điều chảy hai hàng nước mắt để tạo bầu không khí, nhưng có lẽ không có sẵn thuốc nhỏ mắt nên đã bỏ qua.
Từ cái cằm run cầm cập liên tục như bị chuột rút là có thể thấy anh ta kích động đến cỡ nào, “Hu hu hu, sếp Thẩm, kiếp sau em vẫn muốn làm việc với anh!”
Dung Dung: “…” Cô đánh giá Ngụy Sâm quá cao rồi.
***
Cuối cùng khi đã đến cổng tòa nhà Trung Nhuận, trời cũng dần sẩm tối.
Quả nhiên đến giờ tan tầm mới tới nơi.
Trước khi xuống xe, chú Vương hỏi Thẩm Độ: “Sếp Thẩm, lát nữa cậu cần dùng xe không?”
“Chú tan làm đi.” Thẩm Độ nhàn nhạt nói, nhẹ nhàng xua tay, “Tôi lái chiếc khác, chú lái xe này đi.”
Ngoại trừ Dung Dung, tất cả mọi người đều xuống xe.
Thẩm Độ cúi người nhìn cô, “Sao không đi ra?”
Vì bọn họ vội về công ty nên Dung Dung đã dứt khoát từ chối phương án đưa cô về nhà trước.
Thẩm Độ đồng ý rất nhanh, vậy em về công ty với anh, đợi anh làm xong việc sẽ đưa em về nhà.
Dung Dung vui vẻ đồng ý.
Bây giờ phải xuống xe, cô mới chợt nhớ tới bộ đồ hôm nay mình mặc.
Bộ Hán phục này quả thật không phải là phong cách thường ngày, đi vài vòng trong trụ sở tập đoàn Trung Nhuận có thể bị người ta xem là hiện tượng lạ.
Dung Dung khẽ nói: “Hay là em đợi anh trên xe nhé, bộ đồ của em quá bắt mắt.”
Thẩm Độ chỉ hỏi ngược lại cô: “Em đợi anh dưới hầm để xe?”
“Ừm.” Dung Dung chỉ vào ghế lái, “Đừng tắt máy xe là được.”
Thẩm Độ quay đầu nói nhỏ với Ngụy Sâm: “Cậu lên trước đi, lát nữa tôi sẽ lên.”
Sau đó anh lại ngồi vào xe, chạm tay lên vương miện của cô, dở khóc dở cười, “Đội cái này có nặng không?”
Dung Dung thành thật gật đầu.
“Vậy thì thay bộ khác đi.” Thẩm Độ chỉnh sửa lại vài sợi tóc rơi trên trán giúp cô, “Lát nữa mặc bộ này đi ăn rất bất tiện.”
“Đi ăn?”
Cô chưa nghe nói vẫn còn kế hoạch đi ăn tối.
Thẩm Độ thở dài, “Bạn trai bận công việc cả ngày, em là bạn gái mà không định đi ăn tối với anh à?”
Anh chính là như vậy.
Thật ra nói tính cách của anh lạnh lùng cũng không chính xác, bởi vì thỉnh thoảng anh luôn thả một trái bom gây sốc.
Chỉ là một tiếng thở dài khe khẽ, thậm chí không được xem là làm nũng, cùng lắm chỉ là than phiền mà thôi.
Nhưng đáng chết Dung Dung lại bị thu hút bởi bộ dạng ngọt ngào của người đàn ông này, rất thích dáng vẻ này của anh.
Đừng nói là đi ăn với anh, thậm chí đi dạo phố thâu đêm, chỉ cần anh nói ra, cô sẽ hy sinh thời gian ngủ sớm quý báu mà đồng ý không chút do dự.
“Đi chứ!” Dung Dung vội vàng trả lời, sau đó lại rối rắm, “Nhưng em không mang theo quần áo để thay.”
Thẩm Độ rất thoải mái như chẳng có gì to tát. Anh trực tiếp mở cửa xuống xe rồi ngồi vào ghế lái, lái xe ra khỏi hầm đậu xe.
Tòa nhà Trung Nhuận nằm giữa trung tâm giới tài chính, xung quanh có khá nhiều trung tâm thương mại lớn nhỏ.
Thẩm Độ lái đến cổng trung tâm thương mại gần nhất.
Anh lấy một tấm thẻ từ trong bóp da ra đưa cho cô, “Bảo thu ngân ghi vào hóa đơn cá nhân của anh. Nếu không thể ghi sổ thì quẹt thẻ này.”
Dung Dung hơi nghi ngờ, “Trung tâm thương mại này cũng là do anh mở à? Có giá chiết khấu cho nhân viên à?”
“Không phải, chẳng qua có cổ phần nên có thể ghi hóa đơn.”
Dung Dung không muốn nhận, “Em có mang theo điện thoại, không cần thẻ của anh.”
Vẻ mặt của Thẩm Độ vẫn dửng dưng, “Vậy em xem như có giá chiết khấu cho nhân viên đi.”
“… Không cần đâu, em có tiền.”
Cô không thiếu tiền xài, càng chưa từng quen bạn trai, cô đã quen chi trả mọi thứ. Lúc vẫn còn đi học thường đi ăn chung với bạn bè, khi nào có hứng cô sẽ đãi bạn. Mặc dù sau đó bạn bè đều chia đều và trả tiền lại cho cô, nhưng cô chưa từng sửa đổi thói quen này.
Hành động vô cớ để người khác trả tiền luôn tạo cảm giác được bao nuôi.
Từ trước đến giờ cô toàn bao nuôi người khác.
Hơn nữa cô cũng không thể mặt dày tiêu tiền của Thẩm Độ, vừa mới quen nhau đã tiêu tiền của anh thì quá kì cục.
Thẩm Độ quay đầu nhìn cô, nói rõ ràng: “Đã không thể đi mua sắm với em thì ít nhất để anh trả tiền cho em.”
Đúng là câu nói vi diệu.
Tuy phú bà Dung Dung chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác thiếu thốn tiền bạc, nhưng cô trải nghiệm được cảm giác có một anh bạn trai chịu chi là như thế nào.
Dung Dung cầm lấy thẻ, sau khi đáp lại mấy câu dặn dò của anh mới xuống xe.
Cô cúi người, nói nhỏ với Thẩm Độ trong xe, “Em quẹt thẻ rất mạnh tay đó.”
“Quẹt đi.” Thẩm Độ cười khẽ, tay phải đã đặt lên phanh xe, “Không giới hạn.”
Dung Dung che miệng đi vào trung tâm thương mại.
Cô nhéo má mình, bị ánh đèn rực rỡ trong trung tâm thương mại gọi hồn về, “Không được vì chút lợi nhỏ này mà mất hồn.”
Tầng một là gian hàng mỹ phẩm, Dung Dung tò mò nhìn vài lần. Vì cô ăn mặc gây sự chú ý nên bị nhân viên bán hàng nhìn chằm chằm một hồi.
Cô ngại ngùng gỡ mấy mảnh kim cương nhỏ dưới khóe mắt xuống, đi thẳng vào thang máy định lên tầng trên mua quần áo.
Lúc đi ngang qua một gian hàng nổi tiếng với thái độ lồi lõm, cô chị bán hàng đó ngẩng đầu lên nhìn cô một cái rồi cười khẩy, sau đó từ từ rời mắt.
Hình như cô nghe thấy chị ta khẽ giễu cợt, “Mặc như đi hát bội.”
Cô có thể hiểu được ăn mặc lôi thôi sẽ bị kỳ thị, nhưng không ngờ mặc Hán phục cũng có thể bị khinh thường.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải cách đối xử này.
Dung Dung đi thẳng tới đó, cười tít mắt nhìn chị ta, “Gần đây có mẫu mới nào để giới thiệu không?”
Cô chị bán hàng kiêu căng duỗi tay chỉ vào mấy chai lọ trước mặt mình, “Chỉ có những thứ này, không giảm giá.”
Cô lại hỏi: “Có tặng hàng mẫu không?”
Cô chị bán hàng nhướng mày, “Chỉ có khách hàng VIP mới được tặng hàng mẫu.”
“Là tôi đây.” Dung Dung lấy điện thoại ra, trực tiếp đưa thẻ điện tử cho chị ta xem, “Vừa được giảm giá, vừa được tặng hàng mẫu.”
Thái độ của cô chị bán hàng đó lập tức thay đổi 180 độ, chỉ ước gì giới thiệu hết tất cả sản phẩm trước mặt mình cho cô một lần.
Sau khi Dung Dung nghe chị ta lải nhải một tràng, cuối cùng không mua gì cả, tiện thể hỏi mã số nhân viên của chị ta.
Dịch vụ khiếu nại nhân viên bán hàng trọn gói là như thế này: Bị khách hàng bình thường khiếu nại cùng lắm chỉ trừ một thành tích, viết một bản kiểm điểm. Bị khách hàng VIP khiếu nại sẽ không còn đường sống.
Dung Dung mỉm cười, phổ cập kiến thức cho chị ta, “Đây là Hán phục, không phải là hát bội.”
Đối phương đỏ mặt, lúng ta lúng túng.
Dung Dung cũng không cảm thấy chị ta sẽ hối hận, lúc xoay người đi dường như còn nghe thấy chị ta nói “Khiếu nại cũng vô dụng”.
Cô mặc kệ, lên tầng trên chọn quần áo.
Đây đúng là nơi thử thách phối đồ hẹn hò, hơn nữa còn bị giới hạn về thời gian.
Trung tâm thương mại này không có Snidel, nhưng mà có Lily Brown.
Thương hiệu này luôn đi theo phong cách lạnh lùng so với Snidel, cuối cùng năm nay đã bắt đầu tung ra phong cách thiếu nữ. Chất liệu áo của series kiểu dáng mùa xuân hầu hết đều là vải chiffon viền ren và vải organza*. Dung Dung rất mê họa tiết bông nhí tươi mát này nên chọn ngay một set hai món họa tiết hoa hơi xuyên thấu.
*Vải organza (vải tơ sống): Là loại vải mỏng, trơn mịn, được dệt từ lụa tơ tằm hoặc sợi filament tổng hợp (như polyester hay nilon). Chất liệu mang lại hiệu ứng vừa nhã nhặn, vừa thanh lịch cho tổng thể trang phục.
Vải organza (hình minh họa)
Bên ngoài là áo voan mỏng, tay áo được thiết kế theo dạng tay áo phồng hơi bó lại, bên trong là áo hai dây lụa tơ tằm mặc lót. Điểm nhấn của cả set đồ là hai nơ bướm sau lưng. Dung Dung xoay người nhìn ra đằng sau, vén tóc lên, định đợi lát nữa buộc tóc đuôi ngựa để nó lộ ra ngoài.
Kết hợp với váy chữ A đơn giản. Lúc tính tiền, Dung Dung lấy thẻ ra quẹt theo bản năng.
Đột nhiên cô lại nhớ tới Thẩm Độ nói có thể ghi sổ.
Cô hỏi: “Có thể ghi vào hóa đơn của anh Thẩm Độ không?”
Thu ngân cười gật đầu, “Được ạ, lúc nãy tụi em đã nhận được thông báo của quản lý.”
Dung Dung là một cổ đông chỉ ăn cổ tức, lại chưa bao giờ lộ mặt, nếu đi mua sắm chi tiêu đạt mức trở thành VIP mới có thể hưởng thụ phương thức thanh toán ghi sổ chung này. Nhưng Dung Thanh Từ lại có thể tha hồ tận hưởng ghi sổ cá nhân với bất kỳ trung tâm thương mại có hợp tác với tập đoàn Hoa Uyên.
Đồng nghĩa với việc cầm đồ đi thẳng, còn sướng hơn quẹt thẻ.
Cô đã thay bộ Hán phục rườm rà, cuối cùng cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Mua thêm đôi giày cao gót nhung của L.K.Bennett, Dung Dung cảm thấy đã đủ rồi.
Đâu thể nào mua bạt mạng thật.
Sau đó cô lại xuống tầng một đi dạo một vòng mua vài thứ, mua bằng tiền của mình sẽ dứt khoát hơn nhiều. Chủ yếu là đối với mấy món khó lựa chọn, cô liền hào phóng vung tay mua hết.
Vừa trả tiền xong chuẩn bị đi ra ngoài, cô bị cô chị bán hàng lúc nãy và một người đàn ông mặc đồng phục chặn lại.
Cô chị bán hàng mím môi không nói câu gì, ngược lại người đàn ông rất lịch sự, cúi đầu xin lỗi cô.
Thẩm Độ vừa mới giải quyết xong công việc, đậu xe bên đường, đi thẳng vào trung tâm thương mại đợi cô.
Nhìn thấy hình như Dung Dung bị làm phiền, anh chau mày đi thẳng tới đó.
Túi giấy trên tay Dung Dung luôn bị cô chị bán hàng lúc nãy kéo lấy, nhất định phải nói xin lỗi nghiêm túc ngay trước mặt cô.
Hơn nữa còn bảo cô rút lại đơn khiếu nại.
Vẻ mặt cô đã hơi mất kiên nhẫn, xung quanh dần dần có người xì xào bàn tán.
Thẩm Độ không phải là ông chủ, hầu hết các nhân viên đứng xem đều không nhận ra anh. Khi anh đi vào đám đông, người quản lý khu vực bắt cô chị bán hàng cúi đầu xin lỗi đã nói thẳng cháu gái của mình không hiểu chuyện, mong Dung Dung bỏ qua lần này.
Thẩm Độ chỉ nghe vài câu đã hiểu đại khái.
Anh cũng không lên tiếng, gọi thẳng tên người quản lý đó.
Quản lý khu vực quay đầu lại, nhận ra Thẩm Độ, sắc mặt hơi tái.
Thẩm Độ chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Từ khi nào mà ông có thể tự giải quyết chuyện nhân sự vậy?”
Anh chỉ nói một câu như vậy, nhưng thái độ rất rõ ràng.
Sau đó, Dung Dung không có hứng thú xía vào chuyện quản lý khu vực khiển trách cháu gái mình như thế nào.
Bởi vì Thẩm Độ nhìn túi giấy trên tay cô với vẻ mặt không vui, hờ hững hỏi: “Chỉ mua những thứ này?”
Giọng điệu này rất có cảm giác giàu mà hai lúa.
Ngoại trừ biểu cảm không quá rõ ràng, còn lại giống như nhìn người tình bé bỏng của mình và nói một câu mùi mẫn “Cục cưng, sao mua ít đồ thế? Đừng tiết kiệm tiền cho sugar daddy của em chứ”.
Cô cũng không hiểu rốt cuộc Thẩm Độ không vui là vì cô chỉ mua nhiêu đó, chưa thỏa mãn lòng hư vinh bao nuôi của anh; hay là vì cảm thấy hành động tiết kiệm tiền chu đáo của cô làm tổn hại danh dự của một người giàu quê mùa.
Dung Dung im lặng rất lâu, cuối cùng bất mãn hỏi: “Anh đang sỉ nhục em hả?”
Thẩm Độ: “?”Lời của tác giả:
Thẩm Đỗ Đỗ: Cô gái trong sáng, không giả trân vậy mà lại từ chối chiêu tiền bạc của tôi.
Dung Dung: Bà đây có tiền, cần gì anh bao nuôi?
***
Lily Brown: Rẻ hơn Snidel một chút, phong cách cũng đơn giản hơn Snidel.
L.K.Bennett: Thương hiệu nước Anh, phong cách thiên về sang chảnh, nhưng rất thoải mái.