“Tiêu Lệ Ngọc…’
Tất cả mọi người đều không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ sẽ làm cho tiếu công chúa Nam Thiên ở bên trọng cửa kính kinh ngạc và sợ hãi, vì vậy tiếng gọi Tiêu Lệ Ngọc cũng chỉ nhẹ nhàng phát ra từ trong cố họng bọn họ. Có lẽ vì đang ở trong phòng bệnh nên Tiêu Lệ Ngọc không nghe thấy được, nhưng từ dáng vẻ và khuôn mặt lo lắng của mọi người, Tiêu Lệ Ngọc nằm ở trên giường bệnh cũng biết tất cả những người ở đây đều rất quan tâm cô bé, cho nên cô bé cũng vui vẻ nở nụ cười với mọi người.
“Có phải Tiêu Lệ Ngọc đang cười với tôi không?”
“Nhìn dáng vẻ của anh như hung thần dọa người thế kia, làm sao cô bé có thế cười với anh được chứ? Chắc là cô bé đã cười với tôi đó!” Dương Tuấn Phương và Bùi Đức Lâm bắt đầu tranh luận với nhau vì nụ cười của Tiêu Lệ Ngọc.
“Hai người các anh nói nhỏ chút cho tôi, nếu quấy rầy Tiêu Lệ Ngọc nghỉ ngơi thì hai người các anh nhanh chóng trở về Đài Nam canh cửa của công ty đi.” Nói xong, Tiêu Chấn Long xoay đầu lại tiếp tục nhìn Tiêu Lệ Ngọc trên giường bệnh đang mỉm cười, không đế ý tới Dương Tuấn Phương và Bùi Đức Lâm nữa.
Hai người kia cũng rất biết điều mà không nói thêm gì nữa, chỉ chuyên tâm nhìn Tiêu Lệ Ngọc trên giường bệnh đang dần dần khỏe lại.
Màn đêm dần dần buông xuống, những con đường được ánh đèn neon màu đỏ chiếu sáng giống như ban ngày vậy. Đầu đường vẫn nhộn nhịp như thế, dòng người cũng không ngừng qua lại hối hả. Ân oán giữa Tiêu Chấn Long và bang Hoa Thanh tạm thời kết thúc, giới hắc đạo ở Cao Hùng cũng dần bình lặng trở lại. Nhưng ở một khía cạnh nào đó, tranh chấp
Thanh tạm thời kết thúc, giới hắc đạo ở Cao Hùng cũng dần bình lặng trở lại. Nhưng ở một khía cạnh nào đó, tranh chấp giữa Nam Thiên và bang Hoa Thanh chỉ vừa mới bắt đầu…
Đài Bắc, tại phi trường quốc tế. Chuyến bay từ New York,
Mỹ đáp xuống đường băng của sân bay, máy bay chở khách không có biến hiệu nhưng nhân viên tại sân bay biết chác chắn đây là máy bay chuyên cơ của một tập đoàn, nếu không thì hành khách máy bay tại sân bay sẽ không được đánh dấu kí hiệu thế này.
Máy bay trượt dần vào trong của đường băng sân bay, cửa lớn của máy bay đang từ từ được mở ra…
Người đầu tiên đi xuống từ khoang máy bay là hai người nước ngoài mặc đồ vest phẳng phiu màu đậm giống như vệ sĩ, vóc dáng của hai vệ sĩ này rất vạm vỡ, đeo kính râm màu đen, trước khi máy bay hạ cánh đã đi ra đứng ở hai bên cầu thang, quan sát trái phải một thoáng, sau đó tay giữ tai nghe vô tuyến bên tai nói vào đó vài câu. Tiếp đó có một đám người đi ra từ khoang máy bay, tổng cộng hơn mười người, khiến người ta chú ý nhất chính là một ông lão tóc hoa râm ngồi xe lăn ở vị trí chính giữa, cơ thế gầy trơ xương, nhưng da dẻ lại hồng hào, tinh thằn quắc thước, tuy rằng năm tháng vỏ tình để lại dấu vết trên mặt ông ta, nhưng khí khái ở giữa lông mày vẫn rất hùng hổ dọa người, nhất là hai hàng mày kiếm khiến cho người ta ấn tượng càng sâu sắc.
Người phụ trách đấy xe lăn ờ phía sau ông lão là một người phụ nữ trung niên với thân hình rất mập mạp, sắc mặt u ám, làn da trắng như tuyết, mặc một chiếc sườn xám màu đen, cho dù sườn xám bị cơ thể béo phì mập mạp của bà ta nhét đến nổi phình lên, nhưng bước chân của bà ta vẫn rất linh hoạt. Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là lực tay của bà ta cực kỳ lớn, bởi vì từ khoang máy bay xuống mặt đất cần đi qua cầu thang, mà do ông lão ngồi xe lăn không có cách nào đi bộ được, hơn nữa ỏng lão cộng thêm xe lăn đoán chừng cũng nặng gàn 10Okg, lại được bà ta nâng bằng hai tay đi thẳng từ cửa khoang đến mặt đất, cũng khồng thở mạnh, vẻ mặt vẫn như thường.
Đi theo sau người phụ nữ mập mạp là hai người đàn ông, hai người này đều mặc đồ vest màu trắng như tuyết, khiến cho hai người trở nên hết sức chói mắt giữa dòng người đông đảo. Đằng trước và đằng sau mỗi phía có bốn nhản viên đi bảo vệ bốn người này ở giữa, trước ngực tám người này đều phồng lên, rất hiển nhiên là trong ngực đều có vũ khí có tính công kích – súng ngắn. Chiếc máy bay này có khoảng năm trăm người ngồi, khi năm trăm người đi xuống từ trên máy bay rồi
đứng chung một chỗ, khí thế lại càng kinh người hơn.
Người ngồi trên xe lăn ở giữa chính là thủ lĩnh của bang Hoa Thanh – Chu Kiến Sinh, ông cụ Chu. Ba người ở đằng sau chính là ba người khác trong tứ đại hộ pháp, người phụ nữ với cơ thế mập mạp là thường là người xếp hạng thứ hai trong tứ đại hộ pháp, biệt hiệu “La Sát”, đừng thấy La Sa thân rộng thế mập, nhưng bà ta lại có sở trường về công phu quyền cước, là vệ sĩ bèn người Chu Kiến Sinh kiêm người chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho ông cụ. Hai người đàn ông mặc đồ vest màu trắng là anh em, lần lượt xếp thứ ba và thứ tư trong tứ đại hộ pháp, lão tam có biệt hiệu là “Tá La”, am hiếu sử dụng một khẩu súng lục Tá La, cho dù trong súng chỉ có sáu viên đạn, nhưng cho đến bây giờ trong những người mà anh ta giết chưa có ai có thế khiến anh ta bắn ra phát súng thứ hai. Lão tứ có biệt hiệu là “Cương Đinh”, là một nhân vật cực kỳ khó chơi, người bị anh ta đế mắt tới không ai chạy thoát.
Tám người sau lưng chính là bát đại kim cương của bang Hoa Thanh, hộ vệ chuyên trách bảo vệ ông cụ, ai nấy đều là nhân vật hung ác biết đánh biết giết, mỗi người đều vừa là hộ vệ đi theo ỏng cụ, đồng thời mỗi người cũng là một đường chủ, sổ lượng đàn em hơn trăm hơn nghìn. Lân này bang Hoa Thanh ở nước ngoài đã dốc hết toàn bộ lực lượng, năm trăm người trên chuyến bay này chỉ là quân tiên phong, sau mấy tiếng còn có hai chuyến nữa, đội ngũ khổng lồ với tổng cộng 1500 người của bang Hoa Thanh đặt chân tới Đài Loan.
Mục tiêu nhắm thẳng vào Tập đoàn Nam Thiên.
“Ông cụ Chu, chào mừng! Chào mừng trở lại Đài Loan!” Vừa ra khỏi cửa sân bay, một người đàn ông trung niên mặc Đường trang đã chạy ra bẳt tay Chu Kiến Sinh. Người đàn ông mặc Đường trang cao khoảng 1 m75, chừng năm mươi tuối, thân
hình hơi mập, tướng mặt phúc hậu, ông ta chính là tống giám đốc của Liên minh Thiên Đạo Đài Loan, Trần Việt Trạch.
Liên minh Thiên Đạo là băng đảng mới nối ỞĐài Loan, cũng là một tổ chức bang phái phát triển nhanh nhất ở Đài Loan, là bang hội đại diện cho “Trùm xã hội đen” ở đây. Liên minh Thiên Đạo được thành lập năm 1985, người khởi xướng chính gồm có La Chí Chinh của bang Văn Sơn, Dương Phát Tuấn của bang Thất Hiền, Lâm Kiên Hào của bang Phong Phi Sa, Tạ Thái Thịnh của đường dây Tung Quán, Ngô Đức Vụ của bang Điền Liêu. Dùng “Đoàn kết hợp tác, thay trời hành đạo” làm hiệp ước đồng minh, khi đó mọi người đề cử La Chí Chinh làm tổng liên lạc. Tiếp đó thành lập nên hội Thái Dương, hội Không Ngã, hội Khống Tước, hội Nhân Nghĩa, hội Tế Công, hội Mẫn Đức, sau nữa vì số lượng nhản viên tăng vọt mà thành lập thêm hội Vân Khiếu, hội Vũ Khiếu, hội Áp Bá, hội Phượng Điêu và hội Thiên Ưng. Liên minh Thiên Đạo thành lập râm rộ ở Đài Loan, cũng sử dụng lợi nhuận khả quan từ mở quán rượu, vũ trường, thấm mỹ viện đế chuyến sang thị trường hợp đồng kỳ hạn, cố phiếu, bất động sản, sau đó nhờ thu lợi nhuận từ cổ phiếu mà chuyển hướng sang lĩnh vực vận tải biến, chứng khoán, giải trí, điện ảnh và truyền hình. Năm 1994, nội bộ Liên minh Thiên Đạo tiến hành cải tố, lập nên “Tống giám đốc”, “Phó tống giám đốc”, những hội như hội Thái Dương, hội Khống Tước bị xóa bỏ, hội trưởng các hội trở thành cố vấn cấp cao, cố vấn cấp cao sẽ chỉ định tố trưởng, phụ trách việc lên kế hoạch cho hoạt động của nhân viên ờ cơ sớ, tổng giám đốc đương nhiệm chính là Trần Việt Trạch.
Trần Việt Trạch còn có biệt hiệu là “Viên Tử Hoa”, hiện nay ông ta là nhân vật cấp bậc đại ca có vai vế cao nhất trong thế giới ngầm ở Đài Loan, là nhân vật linh hồn lãnh tụ tinh thần của Liên minh Thiên Đạo. Tuy rằng Trần Việt Trạch tính tình kỳ quặc, nhưng cũng coi như ngay thắng đáng tin, vẫn luôn
tuân thủ nghiêm ngặt làn gió nhân nghĩa mà người trong giang hồ thế hệ trước để lại, là nhân vật có tình nghĩa được thế giới ngầm Đài Loan cùng đề cử.
Bang Hoa Thanh ở nước ngoài và Liên minh Thiên Đạo Đài Loan có nhiều qua lại trên phương diện làm ăn và nghiệp vụ, vậy nên Chu Kiến Sinh của Hoa Thanh và Trân Việt Trạch của Liên minh Thiên Đạo đều quen biết đã lâu, do đó nói chuyện với nhau đều không quá câu nệ.
“Õng Trần à! Nếu như không phải vì chuyện của thằng con trai, có lẽ đời này tôi cũng sẽ không trở về Đài Loan nữa.” Chu Kiến Sinh lắc đầu bất đắc dĩ nói.
Trần Việt Trạch cười ha ha một tiếng, nói tiếp: “Tôi đã đặt bàn ở khách sạn tốt nhất Đài Bắc, đặc biệt đế đón tiếp ông đó.” NÓI xong bèn vẫy tay một cái, mấy chiếc xe con cực sang trọng chậm rãi lái tới, dừng ở bên cạnh Trần Việt Trạch.
“Ông Trần à, không cần phải phiền toái như vậy đảu! Chúng ta đều không phải người ngoài, gì mà đón tiếp với không đón tiếp chứ.”
“ơ kìa! Ông cụ, ông đến Đài Loan nên làm việc thì làm việc, nhưng quá trình này cũng nhất định phải trải qua, nếu không người trong giới chẳng phải sẽ nói tỏi không biết quy tắc giang hồ hay sao?” Lời giải thích này của Trần Việt Trạch cũng khiến cho một người sống lâu trong giang hồ như Chu Kiến Sinh không có cách nào đáp lại.
Chu Kiến Sinh lắc đâu bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, tối nay hai ta cùng nhau ôn chuyện thật cấn thận.” Nói xong bèn lên xe.
Sau khi Chu Kiến Sinh lên xe, theo sau lại có mấy chục chiếc xe chở khách sang trọng lái tới, gọi hơn năm trăm tên đàn em do Chu Kiến Sinh mang tới lèn xe, một đoàn xe dài dằng dặc lái về hướng trong thành phố Đài Bắc.
Đây là một căn phòng không quá lớn, chỉ có thế chứa một cái bàn tròn, nhưng toàn bộ căn phòng được bố trí rất xa hoa.
Trần Việt Trạch và Chu Kiến Sinh mỗi người ngồi ở một bên bàn tròn nâng ly liên tục. Bốn góc phòng mỗi góc có một nhân vật đứng đó như vệ sĩ, hai góc gần Chu Kiến Sinh là “Tá La” và “Cương Đinh” trong tứ đại hộ pháp, còn La Sát thì đứng ở đằng sau xe lăn của Chu Kiến Sinh, giúp ông ta gắp thức ăn và rót rượu. Mà hai góc ờ phía sau Trần Việt Trạch là cận vệ của ông ta, trên người mặc đồ đen, hai mắt nhìn thắng không chớp mắt, tựa như bọn họ vốn dĩ không tồn tại.
“Ông Trần à, nhiều năm rồi không gặp, khấu vị của ỏng vẫn tốt như vậy.” Chu Kiến Sinh nhìn Trẫn Việt Trạch mặt mũi hồng hào đang ăn đến miệng đầy dầu mỡ, nói.
Trần Việt Trạch buông đũa trong tay xuống, tiện tay cầm lấy khăn ăn màu trắng đế lau đi vết dầu mỡ bên miệng, uống một ngụm trà, đáp lại: “ông cụ à, với người đã bước một chân xuống mồ như chúng ta đây, từ lâu đã nên buông bỏ những tranh đấu trên giang hồ, có một số việc cứ đế mấy người trẻ đi làm là được rồi. Nhân lúc chúng ta còn có mấy năm đế sống, tại sao không ngòi yèn hưởng phúc chứ? Giống tôi này tốt biết mấy! Ông nói xem có phải khỏng?”
Chu Kiến Sinh nhìn Trân Việt Trạch một cái đầy thâm ý, Trần Việt Trạch cũng không hề trốn tránh, hai người nhìn vào mắt nhau khoảng vài giây, Chu Kiến Sinh nói: “ông Trân à! Tôi cũng muốn giống như ông, nhưng mấy người trẻ của tôi không biết
phấn đấu chút nào, không có đứa nào đỡ đần được, nhất là thằng con trai kém cỏi kia của tôi. Haiz!”