Nếu là động vật, như vậy bản tính của con người chính là thích chết chóc, chỉ là loại tính cách này tùy vào mổi người che giấu
khác nhau. Có người thì cả đời không xuất hiện tính cách này, có người dường như vừa ra đời thì tính cách này đã quyết định đi theo cả đời của anh ta.
Tiêu Chấn Long là một người kỳ lạ, trời xui đất khiến bước vào hẳc đạo, nói theo một ý nghĩa nào đó đó là bị ép buộc. Đơn giản là bị ép buộc, cho nên khi Tiêu Chấn Long bị người khác chèn ép mới càng dề gợi ra sự phản kháng, chỉ là loại cảm xúc muốn chống lại này có đôi khi đến bản thân Tiêu Chân Long cũng không thế khống chế được.
Nhưng nếu đã bước lèn thì không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thế kiên trì đi xuống dưới.
Muốn không bị kẻ địch ăn tươi, vậy phải ăn tươi kẻ địch trước một bước. Đây là phép tắc sinh tồn duy nhất của hắc đạo.
Chen chúc trong đám đông khiến hình ảnh Tiêu Chấn Long trở nên nhỏ bé như thế, nếu như không nhìn kỹ, thậm chí còn không chú ý có anh tõn tại. Người khác không chú ý đến, nhưng có người nhất định phải chú ý. Đây chính là đội bảo vệ tư nhân của Tiêu Chấn Long – vệ đội Nam Thiên, các đội viên của vệ đội đứng cách Tiêu Chấn Long phạm vi năm mươi mét chú ý tất cả những người đến gần Tiêu Chấn Long, cho dù là người qua đường hay người bán hàng, chỉ cần lộ chút thái độ thù địch, thì những người này sẽ xuất hiện trước mặt Tiêu Chấn Long trong nháy mắt, xóa bỏ mối nguy.
Cho dù thời tiết ngày càng tiêu điều, nhiệt độ thay đối nhưng vần không ngăn được người qua đường nhiệt tình dạo phổ, cửa kính của nhà hàng, đèn neon, hàng hoá, người qua đường hợp thành một phong cảnh xinh đẹp, đặt mình vào trong đó khiến người ta cảm thấy cuộc sổng thật là tươi đẹp. Tiêu Chấn Long đút hai tay vào túi cấn thận thưởng thức phong cảnh
trên phố, thỉnh thoảng mua chút đồ ăn vặt hoặc là một số đồ chơi nhỏ từ trong tay người bán hàng trẽn phố, mặc dù những đồ này đắt hơn so với phía đông tây của đại lục, nhưng Tiêu Chấn Long lại cảm thấy đáng giá. Chỉ là mổi khi ăn đồ ăn vặt ở đầu đường, trong đầu của Tiêu Chấn Long đều không tự chủ được mà xuất hiện nụ cười ngọt ngào của Hương Di Lan, cho dù Hương Di Lan đã ra đi, nhưng chỉ có Tiêu Chấn Long mới biết trong đáy lòng anh Hương Di Lan vẫn còn đang sống, bầu bạn với anh đi qua những mưa gió sau này.
Đi qua một con phố khác, Tiêu Chân Long chú ý tới một vị hòa thượng mặt mũi hiền lành đang ngồi xếp bằng phía dưới tủ kính bày hàng, hòa thượng ước chừng năm mươi sáu mươi tuối, lông mày rậm khiến cho người ta nhìn qua cảm thấy có thể tin tưởng dề thản thiết, phía trước còn bày biện một số trang sức phật giáo, hình như đang buôn bán. Những người qua đường đều vội vàng đi qua, hình như không để ý tới có hòa thượng này tồn tại, mà hình như hòa thượng cũng không nóng nảy muốn bán những trang sức trước mặt, không chào hàng, khép hờ hai mắt, trong miệng lấm bấm.