Chương 919: Khương Nghiên Nghiên Bị Bắt Cóc
Thế nhưng cô thực sự không muốn lại để cho Khương Nghiên Nghiên tiến vào cuộc sống của cô, Khương Nghiên Nghiên quần lấy cô đơn giản chính là vì Mục Đình Sâm, một khi không trông chừng được, nói không chừng Tiểu Đoàn Tử còn sẽ có nguy hiểm. Cân nhắc lợi hạ, cô quyết định mặc kệ Khương Nghiên Nghiên, nếu là Kỷ Thừa Hoằng biết quan hệ của cô và Khương Nghiên Nghiên có bao nhiêu giương cung bạt kiếm, thì chắc chắn sẽ không ra tay với Khương Nghiên Nghiên. Tâm lý may mắn cũng tốt, cố ý không để ý tới Khương Nghiên Nghiên cũng được.
Cô nói chuyện Khương Nghiên Nghiên về nước cho Trần Hàm, thậm chí Trần Hàm vẫn không biết Khương Nghiên Nghiên đã trở về nước, Khương Nghiên Nghiên thừa dịp Trần Hàm bề bộn nhiều việc đi công tác chạy mát, trong lúc nhất thời Trần Hàm bên kia cũng không thể đến tìm Khương Nghiên Nghiên.
Ôn Ngôn nói rõ chuyện của Kỷ Thừa Hoằng cho Trần Hàm, néu Khương Nghiên Nghiên xảy ra chuyện, cũng không liên quan gì đến cô.
Trần Hàm cam đoan sẽ mau chóng trở về đem Khương Nghiên Nghiên đi, điện thoại cúp máy, Ôn Ngôn thở dài nhẹ nhõm, lúc này, Khương Nghiên Nghiên không nên đến làm phiền cô.
Lúc nửa đêm, yên lặng như tờ, đột nhiên điện thoại Ôn Ngôn lại vang lên. Bị quấy rầy giấc ngủ, cô đưa tay trực tiếp dập máy.
Mục Đình Sâm cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng ôm lấy cô hỏi: “Ai vậy?”
Cô còn không mở mắt ra, khẳng định không biết là ai gọi tới: “Không biết… không muốn tiếp, đã trễ thế này phiền chết được.”
Chưa qua một phút, một tin nhắn gửi tới, cô phiền phức vô cùng ấn mở xem, lập tức tỉnh cả ngủ. Là số điện thoại ban ngày Khương Nghiên Nghiên gọi cho cô, nhưng lại không phải Khương Nghiên Nghiên gửi tin nhắn tới, là Kỷ Thừa Hoằng!
“Ôn Ngôn, em gái cô đang ở trong tay tôi, không muốn cô ta chết, thì tôi nghĩ chúng ta nên đàm phán một điều kiện tốt với cả hai bên.”
Cô bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, càng sợ cái gì thì cái đấy càng đến, Khương Nghiên Nghiên không có việc gì lại trở về tìm chỗ chết?
Mục Đình Sâm ngồi dậy hỏi: “Sao thế?”
Cô lấy lại bình tĩnh, nói: “Lúc chiều Khương Nghiên Nghiên gọi điện thoại cho em, nói cô ta trở về nước rồi, muốn đến tìm em, em không để ý. Em nói chuyện cô ta đã trở về cho Trần Hàm, Trần Hàm nói hai ngày nữa sẽ về mang cô ta đi. Em không ngờ tới Kỷ Thừa Hoằng lại khe hở cắm châm… làm sao bây giờ?
Cái người điên Kỷ Thừa Hoằng kia chuyện gì cũng làm được!”
Mục Đình Sâm trầm mặc chỉ chốc lát, nói: “Em xác định là Kỷ Thừa Hoằng? Nói không chừng là Khương Nghiên Nghiên tự biên tự diễn thì sao? Em nói cho Trần Hàm, không chừng Trần Hàm đã liên lạc được với Khương Nghiên Nghiên, Khương Nghiên Nghiên chỉ là muốn mượn danh nghĩa Kỷ Thừa Hoằng buộc em thỏa hiệp? Em đưa điện thoại cho anh, anh thăm dò một chút xem có phải thật sự là Kỷ Thừa Hoăng hay không?”
Ôn Ngôn có chút hoang mang lo sợ, đưa di động đưa cho Mục Đình Sâm. Mục Đình Sâm gọi cho số điện thoại kia, kết quả bị dập máy, rất nhanh, cái số kia lại gửi tới một tin nhắn: “Tôi biết các người đang bốn phía tìm tôi, ngẫu nhiên cũng cho tôi nghỉ ngơi một chút đi, tôi cũng rất mệt mỏi. Ngày mai nếu như các người vẫn còn tiếp tục tìm tôi, vậy tôi trước hét chặt rơi hai tay Khương Nghiên Nghiên, cô gái tuổi trẻ xinh đẹp, không có hai tay cũng không quá tốt. Hai ngày này để cho tôi thanh tĩnh một chút, các người chuẩn bị tốt tâm lý “giao dịch” đi, chờ đến lúc tôi muốn liên lạc với các người, tôi tất nhiên sẽ liên hệ.”
Vì để bọn họ nhận rõ sự thật, Kỷ Thừa Hoằng còn gửi tới một tấm ảnh Khương Nghiên Nghiên bị trói trong phòng, miệng Khương Nghiên Nghiên bị băng dán bịt lại, hai mắt trừng lớn, con ngươi tràn đầy sợ hãi, không giống như là tự biên tự diễn, sự sợ hãi ấy đến biểu lộ cực điểm, rất khó giả vờ.
Xác nhận Khương Nghiên Nghiên là thật sự bị Kỷ Thừa Hoằng bắt cóc, Ôn Ngôn bực bội nắm lấy tóc: “Có phải đầu óc cô ta có vấn đề không? Không phải tự mình tìm đường chết à?”
Mục Đình Sâm trấn an ôm cô vào lòng: “Trước tiên đừng hoảng hốt, Kỷ Thừa Hoằng muốn chính là mạng của anh, không đến mức không đạt được đã ra tay với Khương Nghiên Nghiên. Anh cảm thấy chuyện này chúng ta vẫn là nên nói với mẹ em, bà ấy có quyền biết, dù sao Khương Nghiên Nghiên cũng là con gái bà ấy. Bây giờ em ngủ đi đã, đừng nghĩ đến những huyện này, bất kể như thế nào, cũng phải chờ tỉnh ngủ rồi giải quyết. Anh sẽ lập tức gấp rút người tìm kiếm Kỷ Thừa Hoằng về, nếu không làm như vậy, Khương Nghiên Nghiên thật sự sẽ bị chặt rơi hai tay.
Sau khi biết được Khương Nghiên Nghiên bị bắt cóc, buổi chiều hôm sau Trần Hàm liền chạy về nước. Mục Đình Sâm ở công ty, Ôn Ngôn vì chờ Trần Hàm, cho nên một mực ở nhà.
Trần Hàm hấp tấp vào cửa, một mặt lo lắng: “Hiện tại là tình huống như thế nào? Hôm qua nó vừa trở về, làm sao nhanh vậy đã bị bắt cóc? Cái tên Kỷ Thừa Hoằng kia thần thông quảng đại như vậy sao?”