Chương 880: Thai Thứ Hai.
Ôn Ngôn lắc đầu: “Làm việc không mệt, ăn cơm mới mệt, đến cái đùi gà ăn không hết cũng không dám lãng phí, phải cố ăn.
Anh xấu quá, lãng phí chút lương thực cũng phạt một trăm tệ, em bị phạt ba lần là mắt tiền mua một cây son rồi.”
Anh cười cười xoa đầu cô: “Em xem em có ngốc không?
Không biết độ trộm đi, anh có thể thực sự phạt em sao? Người khác không được, nhưng em là ngoại lệ.”
Vẻ mặt Ôn Ngôn khó tin mà nhìn anh: “Còn nói công tư rõ ràng cơ? Đã nói rõ là không mở cửa sau cho em cơ mà, con người anh thật là tiêu chuẩn kép đó…”
Lúc này, Đường Xán trở lại, đặt đồ uống mua cho Ôn Ngôn ở trước mặt cô: “Mục tổng.”
Mục Đình Sâm lập tức khôi phục dáng vẻ chững chạc đàng hoàng, đứng thẳng người lên: “Ừ.” Rồi rời đi.
Trong lòng Ôn Ngôn toàn là ngọt ngào, tên này càng ngày càng rõ đạo rồi, làm việc dưới trướng anh thực ra cũng không tệ.
Buổi tối nhà Kính Thiếu Khanh mở tiệc, Ôn Ngôn về Mục trạch trước mang theo Tiểu Đoàn Tử đến, vì Trần Mộng Dao chưa đưa con trai sang chỗ Hạ Lam nên hai đứa nhỏ có thể ở chơi chung với nhau.
Kính Thiếu Khanh bận rộn ở phòng bếp, Mục Đình Sâm ở cạnh nói chuyện phiếm với Kính Thiếu Khanh, Ôn Ngôn với Trần Mộng Dao cùng xem phim, thuận tiện trông chừng hai đứa nhỏ.
Ƒ Đột nhiên Tiêu Đoàn Tử chạy tới trước mặt Ôn Ngôn: “Mẹ ơi, mẹ sinh cho con một em gái đi.”
Ôn Ngôn cười hỏi: “Tại sao chứ?”
Tiểu Đoàn Tử chu miệng đứng nghĩ nửa ngày, không biết nên nói thế nào, còn chưa nghĩa ra là vì sao nữa.
Trần Mộng Dao đùa Tiểu Đoàn Tử: “Mẹ con không sinh em gái cho con, để cô sinh cho con được không, cô sinh rồi mẹ con nuôi có được không? Nếu con đồng ý, em trai Phàm Phàm cũng có thể tặng cho con luôn.”
Tiểu Đoàn Tử vui vẻ nhìn con trai Trần Mộng Dao: “Thật sao?”
Trần Mộng Dao nín cười: “Thật, cô nỡ đó, con không biết đâu, tí nữa thì nó đã là vợ con rồi, ai mà biết nó lại có đỉnh đỉnh nhỏ chứ?”
Tiểu Đoàn Tử ôm lấy con trai Trần Mộng Dao: “Con không chê em là đinh đỉnh nhỏ, em là vợ con.”
Trần Mộng Dao lập tức cười như điên: “Xong rồi xong rồi, bị uốn cong rồi, ha hal”
Ôn Ngôn dở khóc dở cười: “Trẻ nhỏ thì biết gì? Chì là chơi đùa thôi. Tiêu Đoàn Tử, chuyện sinh em gái sau này mới tính có được không, con đi chơi với Phàm Phàm đi.”
Lúc ăn cơm, Tiểu Đoàn Tử không chỉ gắp thức ăn cho mình, còn gắp thức ăn cho con trai Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao cảm thán: “Đứa nhỏ này sau khi lớn lên có thể trở thành cái h điêu hòa trung ương rôi, sẽ biêt chăm sóc người khác, mới có hai tuổi đã biết chăm sóc em rồi, là chàng trai ấm áp từ nhỏ sao?
Tiểu Đoàn Tử nghiêm túc nói: ‘Phàm Phàm, vợ con, con phải tốt với em ấy.”
Mục Đình Sâm đen mặt: “Nói cái gì đó? Nó là em trai con, cả đời cũng không làm vợ con được.”
Kính Thiếu Khanh bị chọc phát cười, nửa đùa nửa thật nói: “Dao Dao, hay là chúng ta tranh thủ thời gian mang thai thứ hai đi? Nói không chừng lần này có thể là con gái.”
Trần Mộng Dao lườm anh một cái: “Em dám sinh, anh dám tự nuôi không? Sinh xong lại ném cho mẹ anh, anh không ngại, em cũng rất ngại đó.”
Vừa mới dút lời, Trần Mộng Dao đột nhiên che miệng nghiêng đầu “oẹ” một tiếng: “Kính Thiếu Khanh, có phải anh không làm sạch cá không? Tanh quá.”
Lập tức, ánh mắt của mọi người liền hợp trên người cô, cả mặt Kính Thiếu Khanh khó tin: “Anh chỉ đùa chút thôi mà, không phải em thật sự lại mang bầu đó chứ? Tài nấu nướng của anh em còn không tin sao? Anh làm cá rất sạch đó…”
Nhìn cá kho trên bàn, Trần Mộng Dao không chịu được vọt vào toilet, Ôn Ngôn nhìn điệu bộ này liền biết có chuyện vui rồi: “Có lẽ là đoán không sai, lại mang bầu rồi, anh thật lợi hại nha Thiếu Khanh, nói một câu là trúng rồi.”
Kính Thiếu Khanh không trả lời, chạy lên tầng lấy đồ đưa vào toilet, mấy phút sau, tiếng gầm gừ của Trần Mộng Dao truyền ra: “Đều tại anh! Em không muốn mang thai thứ hai sớm thế này! Con trai anh mới hơn một tuổi, anh thế này là muốn mạng em sao?”
Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm bốn mắt nhìn nhau, chuyện này có thể là chuyện tối, cũng có thể là chuyện liên quan đến mắt mạng người. Thai đầu của Trần Mộng Dao là sinh mổ, bây giờ mới qua hơn một năm, có thể sinh không còn không chắc.
Lúc này Tiểu Đoàn Tử còn đang cho con trai Trần Mộng Dao ăn cơm, Tiểu Đoàn Tử không chỉ lưu loát tự mình ăn cơm, đút cho người ta cũng rất lưu loát, một hạt cơm cũng không bị vung ra ngoài.
Cơm nước xong xuôi trở về, trên đường Mục Đình Sâm hỏi Ôn Ngôn: “Em có từng muốn thai thứ hai chưa?”
Ôn Ngôn thơm Tiểu Đoàn Tử trong lòng một cái: “Có một con là đủ rồi, chưa từng nghĩ tới, dù sao thì cũng không thể sinh nữa, không phải riêng em không sinh được, anh cũng không sinh được không phải sao? Lúc nãy Tiểu Đoàn Tử còn nói muốn em sinh cho nó một em gái, kết quả vừa nói xong Dao Dao liền phát hiện mình mang bầu rồi.”
Ôn Ngôn cũng không biết chuyện này nên nói như thế nào: “Äy… nếu bản thân cậu đã không muốn sinh, vậy thì không sinh, nếu cậu không nỡ thì sinh ra đi, không cần biết cậu quyết định thế nào, mình đều ủng hộ cậu. Đương nhiên, phải đặt vấn đề sức khỏe của cậu lên đầu, chỉ cần thân thể cậu không có vấn đề, thế nào cũng OK.”
Trần Mộng Dao ủy khuất nhỏ giọng nói: “Tất nhiên là mình không nỡ, nhưng mình cảm thấy Kính Thiếu Khanh không muốn đứa bé, anh ấy đối xử với Phàm Phàm còn không nhiệt tình lắm, sao mình còn dám sinh con thứ hai? Lúc làm kiểm tra xong anh ấy không nói một câu nào, khẳng định là anh ấy không muốn mình sinh.”
Ôn Ngôn thở dài: “Cậu phải hỏi mới biết được trong lòng của anh ấy đang suy nghĩ gì, không hỏi cũng đừng đoán mò, đoán đến tự mình hoảng lên? Chuyện mang thai cũng không phải mình cậu tự làm, anh ấy làm cậu mang thai, anh ấy phải chịu trách nhiệm. Cậu đi hỏi anh ấy đi, yên tâm lớn gan mà hỏi.
Mình đang đi làm, cậu làm xong bên kia rồi nói kết quả cho mình, buổi tối đến nhà mình ăn lẫu đi, cậu và Kính Thiếu Khanh cùng đến, buổi tối nói tiếp.”
Cúp điện thoại, Trần Mộng Dao trở lại xe nhìn chằm chằm Kính Thiếu Khanh không nói một lời: “Anh nghĩ như thế nào?”
ị Kính Thiếu Khanh không yên lòng quay đầu hỏi: “Nghĩ gì như thế nào?”
Cô nhìn thấy bộ dáng này của anh liền tưc giận: “Bỏ hay giữ?
Anh cũng nên tỏ chút thái độ đi chứ? Đây là chuyện của một mình em sao? Em nói cho anh biết, chuyện em bát mãn nhất chính là thái độ của anh với đứa bé, giống như là con của mình em vậy, anh có thể không xấu xa như thế nữa được không?”