Chương 850: Không muốn ly hôn.
Diệp Quân Tước nhìn chằm chằm A Trạch nhìn mấy giây: “Nếu anh là phụ nữ, tôi có thể sẽ cảm giác được một chút an ủi…
Lằng nhà lằng nhằng làm cái gì? Không cần anh trông coi.”
A Trạch kiên trì quyết định của mình, cũng không hề rời đi.
Diệp Quân Tước tự giễu nói: “Tôi đối với anh cũng không được tốt lắm, anh cũng không mang thù sao? Hiện tại ông cụ cũng mắt, anh hẳn là rất muốn thoát khỏi tôi? Nếu anh thật sự muốn rời đi, tôi có thể thả anh đi.”
A Trạch nghiêm mặt nói: “Trước kia là nghĩ tới rời đi, nhưng là hiện tại, tôi thay đổi ý nghĩ. Anh đối với tôi là không được tốt lắm, nhưng cũng không tính chênh lệch, thay ông chủ khác bán mạng, có lẽ còn không bằng tình trạng hiện tại, tôi làm gì giày vò như vậy? Huống chỉ tại bên cạnh anh cũng quen thuộc.”
Diệp Quân Tước sờ lên cái cằm, dù bận vẫn nhàn nhàn anh ấy: “Tôi còn thực sự không nghĩ tới cuối cùng đối với tôi khăng khăng một mực sẽ là anh.” Cuối cùng, anh lại có chút mê mang: “A Trạch, anh nói xem, đời tôi có phải là không có duy với phụ nữ không? Hay là chính tôi chặt đứt nhân duyên? Nhân sinh của tôi từ vừa mới bắt đầu chính là bi kịch, về sau tôi không ngừng muốn thay đổi cục diện, lại luôn luôn ngã về điểm ban đầu. Tôi chỉ là muốn có người, một mực bồi tiếp ta…
Không phải đều nói có tiền có thể sai khiến quỷ thần sao? Tôi có đủ tiền, làm sao đến cái này đều làm không được? Cũng đúng… Khúc Thanh Ca lại không thiếu tiền, cô ấy muốn chính là tình cảm, nhưng tôi không biết làm sao đi yêu một người, quay đầu ngẫm lại, tôi giống như ngoại trừ bản thân mình, chưa từng yêu người khác, cả Trần Mộng Dao… Tôi có thể cũng chỉ là ỷ lại mà tôi, cô ấy theo tôi ba năm, tôi liền đương nhiên cho là cô ấy của tôi, đợi cô ấy đi theo người khác, ta mới đồ ky đến nỗi điên. Tôi đại khái chỉ là không thích cảm giác một mình cô đơn, cho nên mới đối với cô ấy có chấp như vậy, thứ Khúc Thanh Ca muốn, tôi không cho được.”
A Trạch nghĩ nghĩ, nói: “Thiếu gia, kỳ thật thứ phu nhân muốn, anh có thể cho. Dù là anh không có yêu cô ấy, cũng có thể đối với cô ấy ôn nhu quan tâm một chút, chuyện phụ nữ cần nhát, là đàn ông đối tốt với cô ấy, đây là cơ sở, cũng không khó làm được. Tôi đã nhìn ra, mặc kệ là bởi vì sao, anh cũng không muốn cùng phu nhân ly hôn, vậy thì không rời, đánh chết biệt ly, ly hôn, cô ấy liền giống Trần Mộng Dao, không còn quan hệ gì với anh. Anh không trở về nhà cũng là bởi vì muốn trốn tránh cô ấy đi? Nếu cô ấy náo với anh, anh liền tùy cô ấy náo, tuyệt đối đừng buồn bực, đối với phu nhân, anh nên dùng tốt tính đối đãi. Hai người sớm chiều ở chung lâu như vậy, không có tình cảm là không thể nào, trong lòngphu nhân kỳ thật cũng không nỡ.”
Diệp Quân Tước lộ ra mà có chút không có tự tin: “Cô ấy thật sự sẽ không nỡ sao? Nếu không phải tôi phát hiện sớm, hiện tại cô ấy chỉ sợ đã ở Hải Thành. Nói thật… Phát hiện cô ấy sắp đi, tôi có chút hoảng… Nhưng tôi không biết đem cô ấy cưỡng ép giữ lại có phải là đúng không, tôi không rõ ràng trong lòng chính mình là nghĩ như thế nào, đến cùng là bởi vì sợ một mình cô đơn tịch mịch mới giữ cô ấy lại, hay là thật hy vọng cô ấy ở lại… Về trước quá ích kỷ.”
A Trạch khuyên đến: “Vậy coi như về sau đi. Thiếu gia, tôi đưa anh trở về? Sớm muộn cũng phải đối mặt, anh cũng không thể một mực trốn ở công ty. Anh bây giờ không cho phu nhân tiếp xúc với tiểu thư, cũng không cho cô ấy liên hệ với người Khúc gia, anh lại không trở về nhà, cô ấy sẽ phát điên mát.”
Diệp Quân Tước thở dài một tiếng, đứng lên cầm áo khoác: “Đi thôi, anh nói không sai, tránh là tránh không khỏi.”
Trở lại trang viên Diệp gia, lúc Diệp Quân Tước xuống xe, A Trạch hỏi: “Muốn tôi vào chung với anh không?”
vậy liền cả một đời đều không gặp được con gái, tự chọn!”
Nói xong, anh vượt qua cô đi lên lầu.
Khúc Thanh Ca vội vàng theo sau: “Anh đến cùng muốn thế nào?!”
Bước chân Diệp Quân Tước bỗng nhiên dừng lại, đây không phải cô lần thứ nhất hỏi anh cái vấn đề này, mỗi một lần đều để anh vô cùng tức giận. anh có thể thế nào? anh cũng không muốn thế nào, hoặc là nói, chính anh cũng không biết mình muốn thế nào. Trầm mặc mấy giây, âm thanh anh lạnh lùng nói: “Khúc Thanh Ca, tôi không có muốn thế nào, tôi không phải sài lang hỗ báo cái gì, cô không cần coi tôi là làm sinh vật khủng bố gì. tôi… con mẹ nó chỉ là không muốn ly hôn thôi, cô hiểu chưa?! Coi như tôi sai, chúng ta còn giống như trước đó yên ổn sống được không? Nếu cô đối với tôi có chỗ không hài lòng, tôi sửa, được chưa? Tôi mệt mỏi… Không có sức tiếp tục ầm ï với cô, nếu cô cảm xúc ổn định không được, thì tạm thời đừng tiếp xúc với con, chính cô tự nghĩ.”
Khúc Thanh Ca kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, cô cũng đoán không ra trong lòng của anh đến cùng đang suy nghĩ gì, nghĩ đến cổ phần, cô trong con ngươi dâng lên một vòng sáng ngòi: *Có phải anh không hài lòng với cỗ phần? Nếu cổ phần thuộc về tôi đều chuyển sang danh nghĩa con gái anh vẫn không yên tâm, tôi đem cổ phần của tôi đều chuyển đến danh nghĩa của anh, đều trả lại anh, được không?” Ngoại trừ cổ phần, cô không biết anh còn có lý do gì không ly hôn, cô hiện tại chỉ muốn mang theo con gái về nhà, về thuộc về nhà của cô, cái gì khác đều không quan trọng. Nghe được cô làm đến mức độ như thế cũng muốn rời đi, trong lòng Diệp Quân Tước giống như là xuất hiện một cái lỗ đen, không ngừng mà phóng đại, thôn phệ lý trí của anh. Cỗ phần ông cụ lưu cho Khúc Thanh Ca và đứa nhỏ, chiếm lớn đến đủ uy hiếp được anh, cô lại dễ dàng như vậy liền từ bỏ, vì… rời khỏi hắn!
Hắn bỗng nhiên bắt lấy hai vai của cô, con ngươi nhìn chòng chọc vào cô: “Tôi sẽ không ly hôn, cô cũng không có cách nào từ nơi này rời đi, nghe hiểu không?”
Khúc Thanh Ca sợ hãi vừa nghi nghỉ hoặc nhìn hắn: “Vì… Vì sao?”
Hắn không biết trả lời như thế nào, buông tay ra quay người trở về phòng ngủ. Khúc Thanh Ca ngồi liệt trên mặt đất hơi thở hồn hễn, bực bội nắm lấy tóc dài có một chút xốc xéch, có lẽ cô hẳn là nghe anh, tỉnh táo lại, đến lúc đó mới nói chuyện đàng hoàng với anh, cô như trạng thái bây giờ, mình nhìn mình đều sợ hãi, hoàn toàn chính xác là chăm sóc không tốt đứa nhỏ.