Chương 840: Đàn gảy tay trâu
Cô không có lên tiếng, cúi người cẩn thận tìm kiếm trên giường, kết quả vẫn là không tìm được.
Diệp Quân Tước kiên nhẫn cũng đến cực hạn: “Tìm không thấy thì thôi, ngày mai lại mua một cái khác là được.”
Cô cắn cắn môi cánh: “Chiếc nhẫn ném đi, có thể mua mới, người không có ở đây, cũng có thể đổi một người khác, là thế phải không? Tôi sẽ tìm được, anh ngủ đi.” Nói xong, xoay người đi ra.
Diệp Quân Tước chỉ cảm thấy không hiểu thấu cô, coi như cô bệnh ở không đi gây sự lại tái phát, nhưng một lần nữa nằm xuống, anh làm thế nào đều không ngủ được. Trằn trọc hồi lâu, anh đứng dậy đi tới trước cửa số đốt lên một điều thuốc lá, ánh mắt thuận tiện quét mắt trong các ngõ ngách trong phòng, sau một lát, anh thoáng nhìn dưới giường có một nơi ẩn ẳn sáng lóe lên, anh đi lên trước cúi người xem xét, là nhẫn cưới Khúc Thanh Ca, lóe sáng là kim cương trên mặt nhẫn phát ra.
Hắn đem chiếc nhẫn nhặt lên, để bên môi thổi hai cái, đem tro bụi không cần thận nhiễm phải thổi hết, thuận tay đeo tại ngón út của mình, anh hiện tại không muốn đi tìm một người con gái cảm xúc không thích hợp, tránh không được lại là cãi nhau một trận.
Sáng ngày thứ hai, anh trực tiếp đến công ty, đem chuyện chiếc nhẫn quên đi.
Đợi đến lúc làm xong về trang viên, anh trông thấy Khúc Thanh Ca còn đang cả phòng tìm kiếm, lúc này mới nhớ tới. Nhìn cô tìm đến nghiêm túc như vậy, anh đột nhiên hào hứng, đùa tâm tư của cô, đi lên trước “hỏi: “Còn đang tìm chiếc nhẫn?
Khúc Thanh Ca đối với thái độ tối hôm qua của anh cực kỳ bất mãn, có ý trầm mặt: “Đúng.”
Hắn hướng trên ghế sofa ngồi xuống: “Đừng tìm, tôi mua cho cô cái mới.” Nói rồi, anh đem chiếc nhẫn từ trên ngón tay lấy xuống, đặt ở trên bàn trà.
Khúc Thanh Ca vừa nghe là vừa mua, căn bản không nhìn một chút: “Tôi không muốn cái mới, tôi sẽ tìm được, khẳng định là ở một góc nào đó trong nhà.
Hắn cũng không nhiều lời đừng, lại nhìn cô tìm vài vòng, hào hứng mới phai nhạt xuống: “Được rồi, đừng tìm nữa, tôi nào có thời gian mua tới mua nhẫn cho cô? Là tôi nhặt ở gầm giường, cô ngược lại là nhìn một chút.”
Khúc Thanh Ca giật mình, đi đến trước khay trà cầm lấy chiếc nhẫn nhìn một chút, lại đeo trên ngón tay thử một chút, mới xác nhận anh không có nói dối: “Tìm thấy lúc nào?”
Hắn lạnh nhạt nói: “Tối hôm qua tìm thấy.”
Cô lấy ánh mắt trừng hắn: “Vậy anh làm sao không nói sớm?
Tôi tìm cả ngày!” Nhìn ra cô thật có chút tức giận, anh giễu giễu nói: “Cô cũng không có hỏi tôi, tôi cũng quên, vừa mới nhớ tới.
Cái đồ chơi này có quan trọng như vậy sao? Đối với con gái các cô mà nói, không cũng chỉ là một kiện đồ trang sức mà thôi? Ném đi liền ném đi, mua một lần nữa là được. Nếu thật không tìm được, cô lại có thể làm sao bây giờ?”
Khúc Thanh Ca lười nhác nói nhảm cùng anh, ôm con trở về phòng cho bú đi, cùng một cái động vật máu lạnh nói chuyện tình cảm, nói đến tục khí chút, chính là đàn gảy tai trâu. Diệp Quân Tước ngồi một hồi, đứng dậy đi vào thư phòng, khi nhìn thấy kia chậu hoa kia rất nhiều ngày không có chăm sóc cẩn thận có chút khô héo hoa một lần nữa toả sáng phát triển, anh hơi kinh ngạc. Không có trải qua cho phép của anh, bảo mẫu trong nhà không dám động đến đồ vật của anh, vị trí chậu hoa đều bị chuyển qua, bày ra nơi có ánh sáng mặt trời chiếu đến, ngoại trừ Khúc Thanh Ca, không ai sẽ làm như vậy.
Cô biết cái chậu hoa này là lúc anh đi gặp Trần Mộng Dao mang về, vì sao còn muốn giúp anh chăm sóc? Tâm tư người này, thật đúng là để cho người ta đoán không ra. Đang lúc ngắn người, đột nhiên nghe thấy được tiếng khóc cậu nhóc truyền đến, trong đầu anh không tự chủ được nỗi lên bộ dáng cậu nhóc khả ái, quỷ thần xui khiến muốn ôm ôm nó, thế là anh quay người đi ra ngoài. Đến cửa phòng ngủ, anh trông thấy Khúc Thanh Ca đang lo nghĩ dỗ dành cậu nhóc khóc rống không ngừng, giống như là dáng vẻ thúc thủ vô sách.
Hắn lên tiếng nói: “Tôi mang nó xuống lầu đi dạo một chút, không khí bên ngoài tốt, có thể không lộn xộn.” Khúc Thanh Ca còn tưởng là mình nghe lầm, đây là lần đầu anh có kiên nhẫn giúp cô trong con. Cô hồ nghi nhìn anh chằm chằm máy giây, mới đem con đưa cho hắn: “Hôm nay nó luôn luôn khóc, tôi đều bị chơi đùa mệt chết, nếu anh có thể trông nó nhiều một chút, tôi ngủ bù, một giờ là được, nửa giờ cũng được.”
Hắn tiếp nhận đứa nhỏ, ôm vào trong ngực nhẹ nhàng quơ: :Trong nhà cũng không phải không có bảo mẫu, còn không có người trông đứa nhỏ sao? Thực sự không được tìm người trông?”
Khúc Thanh Ca lắc đầu: “Giao cho người khác tôi không yên lòng, tự tôi trông liền tốt, mệt mỏi thì mệt mỏi chút đi, chờ lớn lên một chút là tốt rồi, tự mình trông sẽ tự thân thiết hơn, trong nhà này, tôi chỉ có thể trông cậy vào “Áo Bông Nhỏ này”, nếu không chả nhẽ trông cậy vào anh?”
Diệp Quân Tước nhíu mày đạo: “Nếu tôi là cô, liền sẽ không trông cậy vào một đứa bé mới trăng tròn không lâu, tôi là đàn ông của cô, cô không trông cậy vào tôi, có thể trông cậy vào về sau con gái lấy chông mang theo cô? Dốt.”
“Tôi là đàn ông của cô”, lời này giống như khơi dậy ngàn cơn sóng trong lòng Khúc Thanh Ca, đây là lần đầu tiên anh nói rõ ràng như thế, lần đầu tiên anh trực diện thừa nhận quan hệ giữa bọn họ…
Thấy cô sững sờ, anh ôm đứa bé hướng đầu bậc thang đi đến: “Cô muốn ngủ bù liền tranh thủ thời gian, chờ một lúc nó muốn ăn sữa tôi không giải quyết được.”
Trong lòng vẻ lo lắng tán đi, Khúc Thanh Ca vui vẻ ứng thanh: “Biết rồi ~!”
Vào đêm, Mục trạch.
Coi như em một thân thói hư tật xấu, anh chỉ sợ cũng là “Không kén ăn” .”
Lời này để anh không có cách nào phản bác, chỉ có thể dùng “Ánh mắt giết người” lấy uy nghiêm.
Tiểu Đoàn Tử gần đây thích tự mình ăn cơm, không lâu sau mà trước mặt trên mặt bàn liền rải đầy cơm và nước canh, Ôn Ngôn đã tận lực đi thu dọn, vẫn là không chịu nổi Tiểu Đoàn Tử vẽ vời, chỉ có thê chờ đợi cậu nhóc giày vò xong lại thu thập.
Mục Đình Sâm trong lúc lơ đãng hướng Tiểu Đoàn Tử nhìn thoáng qua, liền ghét bỏ nhíu lông mày: “Lôi thôi, tiểu tử con có thể chú ý chút vệ sinh hay không? Tự mình ăn không ngon cũng để người ta cho ăn, làm cho khắp nơi đều thế, bẩn chết.”
Lỗ tai Tiểu Đoàn Tử nhỏ nhưng thính, nghe xong lời này liền không vui, dùng muỗng nhỏ đem canh trong chén phật hướng về phía Mục Đình Sâm, thời gian trong nháy mắt, trên mu bàn tay Mục Đình Sâm liền bắn lên nước canh, căn bản không né : tránh kịp nữa, anh tức giận đến khóe mắt giật giật máy lần: “Nếu không phải con ở đây, đêm nay ta nhất định sẽ dạy dỗ con cái gì gọi là hiếu thuận. Mới lớn một chút như thế đã dám đối nghịch với ta, trưởng thành còn thế nào? Ta nói con có lỗi sao? Hửm?”