Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 80: Tình Mẹ Con Bạc Bễo

Mục Đình Sâm gật đầu, lông mày anh cau lại, rõ
ràng đã bồi bổ cô một thời gian rồi sao lại có thể bị
thiếu máu trầm trọng được chứ? Anh gọi về Mục
trạch, người nhận là quản gia Lâm: “Bảo nhà bếp

mua thêm nhiều món bổ khí bồi máu.”

Quản gia Lâm đáp lời, cúp máy xong Mục Đình

Sâm dán mắt vào tài liệu công việc.

Trần Nặc tháy thề liền thấp giọng: “Vậy tôi đi trước

ạ. truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Mục Đình Sâm gật đầu, đột nhiên có người gõ cửa
văn phòng, Trần Nặc mở cửa, thấy người đến là
Khương Nghiên Nghiên, anh ta không khỏi

nhướng mày, nhưng cũng không nói gì rồi bỏ đi.

Khương Nghiên Nghiên bước vào phòng làm việc,
giày cao gót phát ra tiếng vang cao ngát, Mục Đình

Sâm nhíu mày: “Cô tới làm gì?”

Khương Nghiên Nghiên ra vẻ tủi thân: “Anh Đình

Sâm, người ta biết anh gần đây bận rộn nên
không dám quấy rầy anh, nhưng người ta rất nhớ
anh mà… Em đi ngang qua công ty anh nên lên
thăm anh, em sẽ không làm phiền anh đâu, anh cứ
làm việc của mình đi, em ở đây một chút rồi sẽ
gi Bạn đang đọc tại truyen.one, 

Mục Đình Sâm nhàn nhạt liếc cô ta: “Có chuyện gì

thì nói thẳng.”

Khương Nghiên Nghiên bị anh nhìn thấu, cũng
không giấu nữa: “Anh Đình Sâm… Chuyện hợp tác
lần trước em và mẹ đến nhà anh bàn, anh nghĩ

Sao rồi?”

Mục Đình Sâm thờ ơ nói: “Tôi đã điều tra qua, với
tình hình của công ty của máy người hiện tại nằm

ngoài khả năng xem xét của tôi.”

Khương Nghiên Nghiên tái mặt, vốn dĩ cô cho rằng
nếu như Mục Đình Sâm cho phép cô cùng Trần
Hàm đến nhà bàn chuyện thì đã đại biểu việc anh
sẽ đồng ý, nhưng không ngờ mọi chuyện lại như
thế này: “Anh Đình Sâm… Khương gia chúng em

tuy kém hơn Mục gia của anh, nhưng trong ngành
cũng có tên tuổi, anh có thể thử trước một chút

Ỹ NT ”
xem sao, coi như nễ mặt em…

Mục Đình Sâm vẫn một mực từ chối: “Tôi đã nói
rất rõ ràng, hơn nữa tôi mong cô phân biệt công tư
rõ ràng. Nếu Khương gia là đối tác phù hợp, không
cần phải nhìn mặt mũi ai, tôi cũng sẽ cân nhắc. Tôi

rất bận, cô về đi.”

Khương Nghiên Nghiên có hơi không cam lòng

nhưng cũng không dám nói thêm.

Đột nhiên, ánh mắt cô ta rơi vào bản báo cáo
khám bệnh ở góc bàn, nhìn thấy tên Ôn Ngôn cô
†a suýt nữa cắn gãy răng, nhưng ngoài mặt vẫn vờ
ngoan ngoãn: “Vậy thì… Em về trước, anh nên

nghỉ ngơi một chút, đừng để mình mệt quá.”

Mục Đình Sâm không đáp, Khương Nghiên
Nghiên ôm một bụng nghi ngờ, tràn đầy căm hận
xoay người rời đi. Lúc xuống dưới lầu công ty, cô
ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Hàm:
“Không phải do con không có gắng đâu đáy,

chuyện hợp tác không thành rồi, mẹ muốn trách

thì trách Ôn Ngôn con gái ngoan của mẹ đi!”

Đầu bên kia điện thoại, Trần Hàm có hơi đau đầu
nhíu mày: “Nghiên Nghiên, con đừng có chuyện gì
cũng đồ lên đầu chị con, chuyện hợp tác thất bại
mẹ đã sớm đoán trước được. Chuỗi tài chính hiện
tại của Khương gia gần như bị phá vỡ, loại tình
huống này, chỉ cần Mục Đình Sâm tra qua loa thì
đã không hợp tác rồi! Đó là lý do tại sao mẹ mới
bảo con đi cầu tình, con đã ở cùng Mục Đình Sâm
lâu như vậy, vậy mà lời con nói chẳng có tác dụng

gì cả, con hẳn cũng nên tự ngẫm lại!”

Khương Nghiên Nghiên tức giận đến mức lồng
ngực lên xuống kịch liệt: “Ha ha… cuối cùng cái gì
sai cũng là do tôi, đúng không? Nếu không có Ôn
Ngôn, trong mắt anh Đình Sâm chỉ có mình tôi!
Năm đó sao bà lại sinh ra cô ta? Anh Đình Sâm
bây giờ căn bản không muốn gặp tôi, tôi “thất
sủng” rồi, không giúp được Khương gia rồi. Bà che
chở Ngôn như vậy, thê thì đi xin cô ta để anh Đình
Sâm đồng ý hợp tác đi, đừng trông chờ vào tôi

nữa!”

Trằn Hàm trực tiếp cúp điện thoại, trong lòng bà
chỉ có vô hạn thất vọng với Khương Nghiên

Nghiên.

Nhưng bà ta không thể nhìn Khương gia sụp đỗ
được, ngoại trừ Ôn Ngôn, bà không tìm được hy

vọng nào khác…

Buổi chiều Ôn Ngôn xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi
trung tâm thương mại chờ xe buýt, mấy ngày nay
nhiệt độ hạ xuống, gió lạnh thổi từng cơn thấu

xương khiến người ta rùng mình.

Phần lớn thứ cô mua là đồ lót, bởi vì cô đột nhiên
phát hiện đồ lót lúc trước mặc hơi chật, mang vào
thở không ra hơi, dù sao trước đây cũng không
mặc dùng quá lâu, nên hôm naycô rảnh rỗi lại mua

thêm.

Đột nhiên, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại

trước mặt cô, cửa xe hạ xuống, nhìn thấy khuôn
mặt tươi cười của Trần Hàm, tâm trạng cô tức
khắc tụt không phanh, cô không chút do dự mặt
lạnh mặt quay đi.

“Ngôn Ngôn! Mẹ có chuyện muốn nói với con, con
có thể cho mẹ vài phút được không?” Trần Hàm

dùng giọng điệu khẩn cầu bắt chuyện.

“Khương thái thái, nếu bà có gì muốn nói thì nói
với chồng và con gái bà đi, không có lý do gì để bà

trì hoãn thời gian của tôi.” Ôn Ngôn thấp giọng nói.

“Ngôn Ngôn… Con đừng như vậy chứ? Mẹ thật sự
có chuyện muốn hỏi con, cho mẹ vài phút được

không?” Trần Hàn rơm rớm nước mắt nói.

Ôn Ngôn giả vờ như không nhìn thấy, vừa nghĩ
đến người phụ nữ trước mặt ném chồng vứt con,
cô hận không thể chửi ầm lên, nhất là khi nhìn
thấy Trần Hàm lái chiếc xe thể thao hạng sang, cô
không khỏi buồn nôn, điều kiện vật chất quan
trọng như vậy sao? Tốc độ dưới chân cô không

thể không nhanh hơn.

Bước chân Trần Hàm đột nhiên chậm lại: “Ngôn

Ngôn, mẹ bị ung thư!”

Ôn Ngôn chợt dừng lại, ngón tay đang cầm túi đồ
trở nên trắng bệch: “Bệnh ung thư của bà liên
quan gì đến tôi? Bà muốn trong khoảng thời gian
cuối cùng bù đắp những hồi hận trong lòng sao?
Đó là chuyện của bà, không liên quan gì đến tôi!
Tôi thậm chí không bận tâm đến tình mẫu tử tầm

thường của bài”

Trần Hàm chậm rãi hít một hơi: “Ngôn Ngôn, cho
mẹ vài phút thôi con, ở đây không thể đậu xe,
chúng ta lên xe nói chuyện được không? Coi như

An. : ”
nề mặt mẹ sinh con ra…

Ôn Ngôn nghiền răng, do dự một chút liền xoay
người đi tới trước xe, Trần Hàm vội vàng giúp cô

mỏ cửa xe: “Cảm ơn con…”

Trong xe, Trần Hàn lái xe với tốc độ rất chậm nói:

“Mẹ không muốn nói quá nhiều chuyện trong quá

khứ, con cũng không muốn nghe. Chuyện đến bây
giờ, mẹ cũng không muốn bào chữa cho mình…
Đến tận giờ mẹ vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ lúc con
khi nhỏ ngủ trong vòng tay mẹ… Da con trắng như
mẹ, lúc con ngủ hai gò má đỏ hồng, thật khiến

người ta không thể không yêu…”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!