Chương 561: Scandal Sao Chép
Trở lại xe, An Nhã đưa cho cô hai tờ khăn giấy: “Đừng khóc nữa… vốn dĩ cũng không phải do cô sao chép, cô không cần phải cảm thấy tội lỗi. Nhưng tôi cũng cảm thấy Kính Thiếu Khanh thực sự tốt với cô, trong trường hợp đó, anh ấy biết rõ mình sẽ tổn thất như thế nào nhưng lại không một chút do dự mà thừa nhận, đổi lại rất nhiều người đàn ông khác, giữa lợi ích và trách nhiệm trước mắt, đa phần đều sẽ chọn lợi ích.”
Trần Mộng Dao sụt sịt: “Công ty anh ấy xảy ra chuyện như thế này, nếu để bác gái biết, chắc chắn sẽ tức chết mát, tôi phải đến biệt thự Kính gia một chuyến, tôi chở cô về trước vậy.”
Sau khi đưa An Nhã trở lại căn hộ, cô lái xe thẳng đến biệt thự Kính gia.
Hạ Lam vẫn đang ở nhà dưỡng thương, lớp thạch cao ở chân đã được gỡ bỏ, có thể tự đi lại, chỉ là vẫn còn hơi khập khiễng.
Thấy cô tới, Hạ Lam liền vội vàng nói người giúp việc ở nhà chuẩn bị thức ăn: “Dao Dao, sao hôm nay cháu lại muốn đến đây vậy? Nghe nói cháu cũng tham gia cuộc thi thời trang này, thế nào? Kết quả hôm nay ra sao, có lọt vào danh sách không?”
Không ngờ Hạ Lam vừa mở miệng thì đã hỏi chuyện này, Trần Mộng Dao cắn môi nói: “Đương nhiên là đậu… có điều… xảy ra chút bắt ngờ. Cháu phải nói chuyện này với dì, dì không được tức giận đấy.”
Tâm trạng của Hạ Lam vẫn rất tốt, vừa ăn trái cây vừa nói: “Cháu nói đi.”
Trần Mộng Dao đau lòng kể lại những gì đã xảy ra tại hội trường, quả nhiên sau đó sắc mặt Hạ Lam cũng thay đổi: “Cái gì, sao lại xảy ra chuyện này? Dì tin tưởng nhân phẩm của cháu, nhưng, nhà thiết kế dưới tay Thiếu Khanh sao lại sao chép được tác phẩm của cháu? Cháu nói tác phẩm của cháu chỉ từng cho Ôn Ngôn và An Nhã nhìn thấy thôi mà, đúng là kỳ lạ thật… hai người bọn họ cũng đâu có tiếp xúc gì với người của công ty Thiếu Khanh? Bản thảo giống nhau như vậy chắc không phải chỉ là phụ họa thôi, chuyện này đúng là quái lạ…”
“Thôi rồi thôi rồi… sẽ bị cắm thi năm kỳ, công ty sẽ bị thiệt hại kinh tế rất lớn, néu để dì bắt được kẻ sao chép đó ra, tác phải bắt hắn bồi thường mới được! Đúng là quá hèn hạ, biết rõ làm như thế sẽ mang lại hậu quả gì mà còn dám làm!”
Trần Mộng Dao có chút áy náy: “Dì đừng tức giận… cháu không ngờ Kính Thiếu Khanh lại thừa nhận trước mặt mọi người như thế, vốn dĩ cháu muốn ôm hết cho mình… nếu anh ấy không thừa nhận trước mặt mọi người, thì may ra còn cách xoay sở, bây giờ mọi người đều biết nhà thiết kế công ty anh ấy là tên ăn cắp rồi.”
Hạ Lam ôm chặt con chó Đậu Đậu, vuốt ve lông nó: “Thật là, nói không tức là giả, có điều cũng không thể trách cháu, muốn trách hãy trách tên sao chép kia kìa! Dì gọi điện hỏi Thiếu Khanh thử, cũng không biết có kết quả chưa…”
Khi Hạ Lam định gọi cho Kính Thiếu Khanh, Trần Mộng Dao vô thức đứng dậy và nói: “Hay là cháu về trước nha? Cháu chỉ sợ dì biết rồi tức giận, dì tuyệt đối đừng nổi nóng, biết người sao chép là ai, chắc chắc rất nhanh có thể tra ra rõ ràng, đến lúc đó nên giải quyết thế nào thì giải quyết thế ấy.”
Hạ Lam nhìn cô: “Được… cháu trở về nghỉ ngơi đi, cháu cũng bị kinh ngạc, đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Sau khi đi ra khỏi biệt thự Kính gia, Trần Mộng Dao thở dài một hơi, đột nhiên cô cảm thấy có rất nhiều chuyện có được ắt có mắt, cô đã đạt được mục tiêu lớn nhất của đời người, nhưng mà… để Kính Thiếu Khanh rơi vào nước sôi lửa bỏng, bây giờ nghĩ đến cuộc trò chuyện với anh lúc ra khỏi hội trường, cô cảm thấy anh rất thờ ơ, điều này khiến cô vô cùng bất an, cứ phải suy nghĩ.
Công ty Khải Duyệt Kính gia.
Kính Thiếu Khanh tức giận nhìn nhà thiết kế trong phòng làm việc: “Nói đi, làm sao lấy được bản thảo? Không biết sao chép sẽ mang lại hậu quả gì sao?”
Nhà thiết kế có bản thảo giống hệt bản thảo của Trần Mộng Dao là một người đàn ông lịch lãm, văn nhã, anh ta còn đeo một cặp mắt kính nữa, nhìn thế nào cũng không phải người tâm địa xấu xa, người đàn ông nâng kính nói: “Tôi không biết anh đang nói gì, tôi không có sao chép.”
Kính Thiếu Khanh tức giận đến mức đập ống đựng bút trên bàn xuống đất: “Giản Mặc! Đến bây giờ anh còn muốn giảo biện?
Tôi đã thừa nhận trước mặt mọi người, anh biết anh sắp đối diện với thứ gì rồi chứ? Sau này, anh không được đặt chân vào phạm vi này nữa, công ty cũng vì nhận anh mà phải bị liên lụy cắm thi năm kỳ, cả 15 năm đáy! Lần này, tác phẩm đạt chuẩn của công ty cũng vì thế mà bị loại rồi!”