Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 513: Bà Nội Qua Đời

Mục Đình Sâm tháy gần đến lúc phải đi ra, anh an ủi bà: “Bà đừng nghĩ nhiều nữa, hãy cố gắng khỏi bệnh.

Đợi khi nào bà khỏe lên thì cháu sẽ đến đón bà về, sau này bà sẽ ở chung với bọn cháu. Trước đây bà ngăn cản là không sai nên bà đừng áy náy nữa, những gì bà làm vì Ôn Ngôn cô ấy đều biết, cô ấy cũng mong rằng bà có thể sống thật tốt.”

Đột nhiên hô háp của bà cụ trở nên khó khăn khiến bà không thẻ nói thêm câu nào nữa. Mục Đình Sâm thấy vậy lập tức chạy ra ngoài gọi bác sĩ: “Bà bỗng nhiên thở gấp lên rồi, anh mau vào trong xem thử đi!”

Vị bác sĩ vẻ mặt nghiêm trọng chạy vào phòng chăm sóc đặc biệt, lúc này hơi thở của bà đã ổn định hơn một chút, chỉ là trạng thái khá tệ. Bác sĩ thử giao tiếp với bà cụ: “Bà nghe thấy tôi nói không?”

Bà cụ vắt vả gật đầu, lúc này bác sĩ mới thở phào: “Bà phải giữ cho tâm trạng ổn định, như vậy mới có lợi cho việc hồi phục.”

Bà cụ khàn giọng hỏi: “Tôi… rất khó để hồi phục…

rồi…đúng không? Cậu cứ nói thật đi…”

Vị bác sĩ khựng lại một lúc: “Cũng không phải là không còn hy vọng… chỉ là người lớn tuổi thì không bằng người trẻ, phải cố gắng và kiên cường hơn nữa.”

Bà cười: “Thôi, tôi sống đủ lâu rồi, cậu giúp tôi viết…

viết di thư… ghi là… tôi để lại cho cháu gái tôi… là…

căn nhà của Ôn gia… giấy chứng nhận nhà đất… ở…

ở dưới… nệm giường… trong Mục… Mục trạch… trước đây tôi từng ở đó… cậu mau viết…”

Bác sĩ sợ bà cụ kích động nên chỉ có thể làm theo ý bà, anh tiện tay lấy một tờ giấy trăng dùng để in báo cáo ra rồi viết lại di ngôn của bà: “Bà xem, tôi đã ghi lại theo ý bà rồi. Bây giờ bà đừng nói chuyện nữa, hãy nghỉ ngơi thật tốt vào.”

Đột nhiên, bào cụ gỡ hết thiết bị bên tay phải ra: “Bút… tôi ký tên…”

Vị bác sĩ đã toát mồ hôi lạnh, anh biết nếu không làm theo ý bà thì chuyện này sẽ vẫn còn tiếp tục nên chỉ có thể đưa bút cho bà. Bà cụ run rấy viết tên mình lên tờ giấy, khi hoàn thành nét chữ cuối cùng thì tay bà đã buông lỏng. Máy nhịp tim cũng đồng thời truyền đến tiếng báo động, trên màn hình chỉ còn lại một đường thẳng kéo dài…

Biết được tin bà cụ qua đời, Mục Đình Sâm im lặng rất lâu. Bác sĩ thở dài, anh lấy di chúc ra: “Đây là những gì bà cụ để lại trước khi đi. Chỉ cần bà cụ tỉnh táo thì sẽ không phối hợp điều trị, xem ra bà không muốn sống tiếp nữa rồi. Chúng tôi đã có gắng hết sức.”

Mục Đình Sâm nhân lấy di thư: “Cảm ơn, tôi sẽ nhờ người đến sắp xếp hậu sự.”

Sau khi về đến Mục trạch, anh lấy ra giấy chứng nhận nhà đất ở dưới nệm giường ra. Anh vẫn chưa thể cho Ôn Ngôn nhìn thấy tờ giấy này được, chuyện bà cụ qua đời cũng không thể cho cô biết.

May mắn là Ôn Ngôn vẫn còn đang ngủ trưa, anh cũng không thể làm ra vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra được. Mục Đình Sâm đem di chúc và giấy chứng nhận nhà đất mang về phòng làm việc của công ty rồi cất vào trong ngăn kéo.

Ngày thường anh đều về nhà từ rất sớm chỉ có hôm nay là anh không muốn quay về. Anh không biết nên đối mặt với Ôn ngôn thế nào, anh sợ không cần thận lộ chuyện.

Anh nghĩ đến những gì bà cụ nói với anh trong phòng chăm sóc đặc biệt, anh lầy điện thoại ra gọi cho Lâm quản gia: “Chú Lâm, chú mang hai vợ chồng Ôn Chí Linh đến phòng làm việc của tôi, ngay bây giờ.”

Sau nữa tiếng đồng hồ thì người đã được mang về.

Ôn Chí Linh vừa nhìn thấy sắc mặt của Mục Đình Sâm liền biết có chuyện không ổn, chỉ có người chồng không biết sống chết của bà là còn tâm trạng chiêm ngưỡng tòa cao ốc của Tập đoàn Mục thị.

Ôn Chí Linh có chút phản ứng không kịp: “Đình Sâm…

cậu cho người mời chúng tôi đến là vì chuyện gì?”

Mục Đình Sâm cười lạnh một tiếng: “Bà có biết tại sao bà nội lại đổ bệnh không?”

Chồng của Ôn Chí Linh toàn thân đông cứng, ông ta chột dạ sờ mũi. Ôn Chí Linh hiển nhiên không biết gì: “Thời tiết như vậy bị cảm cũng là chuyện bình thường.

Bình thường tôi đều bận, mẹ cũng không nói với tôi có chỗ nào không được khỏe. Bà không khỏe thì tôi vẫn cho bà uống thuốc thôi, đến khi bà ngắt xỉu thì tôi mới biết rằng bệnh tình của bà nghiêm trọng. Bây giờ có cậu lo thì tốt rồi, có tiền thì dễ giải quyết thôi, chắc chắn bà cụ sẽ khỏe lại, tôi cũng yên tâm rồi.”

Mục Đình Sâm ném giấy khai tử đến trước mặt hai người họ: “Người cũng chết rồi thì làm sao khỏe lại được nữa?”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!