Chương 435: Sứ Mệnh.
Truyen.one chúc cả nhà vui khỏe, nhớ truyen.one nhé
Quả nhiên cô củacô lúc nãy đã nói dối. Họ cũng không
phải không biết chuyện năm đó, cũng không hề muốn
đưa Ôn Ngôn đi.
Nghe có vẻ như có chút hợp lý. Dù sao năm đó
chuyện ầm ï như vậy.
Ôn Ngôn không có ý trách móc, cũng có thể hiểu:
“Thực ra chuyện năm đó không phải do bố cháu. Bồ
cháu vô tội, cũng không hại nhiều người Mục gia như
vậy. Còn cụ thể thì cháu không tiện nói ra, nhưng bà
chỉ cần biết bố cháu trong sạch là được rồi. Cháu đã
rời khỏi Mục gia rồi. Bây giờ cháu tự mở một tiệm
bánh ngọt, không giàu có nhưng cũng nuôi được bà
và cháu. Cháu sẽ đổi qua nhà lớn hơn chút, tìm một
bảo mẫu chăm sóc cho bà. Mỗ ngày cháu đi sớm về
tối, quả thực không thể tự mình chăm sóc cho bà,
đừng trách cháu.”
Bà cụ không hỏi nhiều chuyện năm đó, đại khái là vì
không muốn nhắc tới đi, chỉ thở dài: “Chả trách cháu
lại ở nơi thế này… thì ra là đã ra khỏi Mục gia. Cháu
chịu giữ bà lại, cho bà ăn, còn tìm người hầu hạ bà thì
đã không tệ rồi, bà nào dám mong cháu đích thân
chăm sóc chứ? Dù sao lúc nhỏ bà cũng chưa từng
nuôi cháu một ngày nào, ngay cả gặp cũng chưa từng
gặp. Cháu dù bảo bà ngủ dưới sàn bà cũng không nói được gì.”
Ngủ dưới sàn? Sao có thể để một bà cụ ngủ dưới
sàn? Ôn Ngôn chưa từng tiếp xúc với người già thế
này, chỉ cảm thấy không dễ chung sống lắm. Bây giờ
cũng đã để người ở lại rồi, chỉ có thể làm liều mà nuôi
thôi: “Sẽ không để bà ngủ sàn nhà đâu. Trước khi đổi
nhà, cháu ngủ sofa, bà ngủ giường, có chuyện gì gọi
cháu một tiếng là được. Chân của bà bây giờ thế nào?
Còn khôi phục lại được không?”
Bà cụ võ lên đôi chân hơi tê liệt: “Được, chỉ là phải từ từ.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, Ôn Ngôn giúp bà
cụ đi ngủ xong rồi mới mệt mỏi mà nằm lên sofa, trong
đầu muôn vàn suy nghĩ. Đối với người thân đột nhiên
xuất hiện này, sau này chỉ đành từ từ làm quen thôi.
Xem như là hoàn thành sứ mệnh thay bó. Dù sao
cũng là bà nội của cô. Theo tình hình trước mắt thì
thân phận của bà cụ chắc chắn không phải là giả.
Sự thật chứng mình, muốn phụng dưỡng một bà cụ
chân không thuận tiện cũng không phải là chuyện dễ
dàng gì. Cả tối cô bị thức dậy máy lần, đều là bà cụ
quá khát, đói rồi, hoặc là muốn đi vệ sinh. Sáng hôm
sau, lúc tỉnh dậy thì vành mắt cô đèn sì, còn phải làm
bữa sáng cho bà cụ, ngay cả lúc ở cửa tiệm cũng phải
thi thoảng về nhà một chuyến, cả người đều rất căng
thẳng! Đồng thời còn phải tìm bảo mẫu và nhà nữa.
Phát giác ra được tình trạng tinh thần của cô không
tốt, Lam Tương hơi lo: “Tiểu Ngôn, hôm nay em sao
vậy? Cả đêm không ngủ sao?”
Ôn Ngôn không rảnh giải thích nhiều, chỉ gật đầu:
“Vâng… Gặp chút chuyện, không sao, từ từ sẽ ổn thôi.”
Buổi trưa rảnh rỗi, Ôn Ngôn không ăn cơm ở tiệm mà
vội về nhà nấu cơm cho bà cụ. Đúng lúc Mục Đình
Sâm gọi điện tới, cô vừa nấu cơm vừa bắt máy: “A lô?
Giờ tôi hơi bận, có thể gọi lại sau không?”
Nghe thấy động tĩnh bên cô, Mục Đình Sâm đoán cô
đang nấu cơm: “Ở tiệm? Tối rảnh ra ngoài ăn cơm không?”
Ôn Ngôn nhìn phòng khách một cái, bà cụ đang đọc
sách. Không sai, bà cụ là người thích đọc sách, khí
chất cũng không giống người già bình thường, hơi
giống người của nhà giàu. Chỉ là tính tình cổ quái khó
hầu, có lẽ là do lúc trước gia cảnh không tệ, cũng hơi
cao ngạo. Cô thở dài theo bản năng, đè thấp giọng:
“Không rảnh, sau này cũng không rảnh nữa. Lần sau
giải thích với anh vậy.”
Nói xong cô liền cúp máy, đưa thức ăn lên bàn: “Ăn cơm thôi ạ.”
Bà cụ thờ ơ mà liếc cô một cái: “Gọi ai đấy?”
Cô liền cứng họng, vô cùng không quen mà gọi: “Bà nội.”
Bà cụ bực bội mà trừng cô một cái: “Nếu cháu không
muốn nuôi bà thì nói sớm chút, tìm cô của cháu đưa
bà về, đừng có có. Bà cũng không phải người dễ hầu
hạ gì. Giờ hối hận còn kịp. Cháu không nợ bà, không
cần phải nuôi bà.”
Ôn Ngôn bắt lực mà vỗ đầu, đi tới đỡ bà cụ đến bàn
ăn: “Cháu không hồi hận. Đã nói là cháu nuôi bà thì sẽ
nuôi bà mãi. Cháu không nợ bà nhưng bố cháu nợ bà.
Bà đưa bồ cháu tới thế giới này thì ông ấy nên tiễn bà
đi. Ông ấy không còn nữa thì cháu thay thế. Vậy nên
sau này bà có thể đừng nói lời như vậy nữa được không?”
Trong đôi mắt đã vởn đục của bà cụ hiện lên một tia
cảm xúc không rõ, bĩu môi, chỉ lo ăn cơm, còn chê đồ
ăn không ngon.