Chương 409: Bị Chiều Đến Mức Có Chỗ Dựa Nên Không Sợ Gì Cả
Ngải Lệ bỗng thấy rất mơ màng, sau đó là vui thầm,
chắc chắn là vì cô ta xuất sắc ở mọi phương diện
đúng chứ? Cô ta đưa tay lên vén mái tóc dài của mình
ra sau tại, nói với vẻ ngượng ngùng: “Tại sao?”
“Bởi vì lúc trước cô chỉ chăm chú vào công việc thôi,
cô sẽ không có ý đồ gì với tôi cả.”
Sắc mặt Ngải Lệ thay đổi hẳn, cô đứng thẳng người
lên theo bản năng: “Xin… xin lỗi.”
Mục Đình Sâm không cho cô ta cơ hội: “Cô đến phòng
tài vụ nhận lương đi, coi như là cắt giảm nhân viên,
còn có thể lấy được một khoản bồi thường.”
Ngải Lệ không cam tâm, cô ta còn muốn nói gì đó,
nhưng lại bị ánh mắt của Mục Đình Sâm ngăn lại. Bây
giờ cô ta mới tỉnh ngộ, công việc tốt này đã kéo dài
được mấy năm vì năng lực của cô ta chứ không phải
vì cô ta có vẻ ngoài xuất sắc, cô ta đã có ý nghĩ lệch
lạc, trộm gà không trộm được mà lại còn mắt cả một
nắm gạo.
Cô ta hiểu Mục Đình Sâm, nhiều năm chung sống vậy
rồi, đương nhiên cô ta biết tính anh đã nói thì chắc
chắn sẽ không thay đổi được. Đi ra khỏi tòa nhà, cô ta
ném hết đồ dùng cá nhân của mình vào thùng rác bên
đường rồi đi vào cửa tiệm đồ ngọt.
Trần Mộng Dao tưởng cô ta lại đến để mua đồ cho
Mục Đình Sâm nên nói với thái độ không ưa: “Lại
muốn gì nữa?”
Mặt Ngải Lệ chẳng có biểu cảm gì, cô ta nói: “Tôi
muốn nói vài câu với Ôn Ngôn, nói xong thì tôi sẽ đi.”
Ôn Ngôn mở cửa đi ra ngoài, cô chưa nói gì thì Ngải
Lệ đã lên tiếng: “Ở đây không tiện, đổi một chỗ khác
được không? Tôi chỉ muốn nói với cô vài câu thôi.”
Ôn Ngôn nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài như
muốn đốt cháy cả mặt đất nên chọn luôn phòng nghỉ
của nhân viên: “Đi với tôi vào phòng nghỉ đi.”
Đến phòng nghỉ rồi, Ngải Lệ nói thẳng: “Tôi bị sa thải
rồi, vì tôi đã có ý với Mục tổng.”
Sự kinh ngạc của Ôn Ngôn chỉ xuất hiện trong chốc
lát, cô hỏi đầy bình tĩnh: “Sau đó thì sao?”
Đôi môi xinh đẹp của Ngải Lệ cười như không cười:
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, anh ấy đã vì cô
làm nhiều như vậy rồi, bỏ tất cả ở Đế Đô để chạy đến
nơi này vì cô. Cô đừng không biết tốt xấu như thế,
nếu không đến khi anh ấy hết lòng kiên nhẫn rồi thì
đừng có chạy lại đòi dính vào anh ấy.”
Ôn Ngôn thấy rất nực cười: “Đây là chuyện giữa tôi và
anh ấy, không đến lượt cô lên tiếng. Nếu cô đã không
còn là thư ký của Mục Đình Sâm nữa rồi thì chúc cô
tìm được công việc tốt hơn, tiền đồ tươi sáng. Tôi còn
có việc, không tiếp chuyện cô nữa.”
Ngải Lệ bị chọc tức bởi sự điềm nhiên của Ôn Ngôn:
“Cô đừng có ra vẻ mình có chỗ dựa thì không cần sợ
gì nữa, cô có gì mà để một người đàn ông ưu tú như
anh ấy phải khổ sở như vậy chứ? Cô không hề xứng
đáng với điều đó!”
Đây không phải lần đầu tiên Ôn Ngôn bị gây hắn, cô
ứng phó một cách rất thuần thục: “Ò? Nếu tôi cứ
muốn như thế thì sao? Người được thiên vị thì mới có
chỗ dựa nên không cần sợ, không phải sao? Đáng
hay không, chỉ có anh ấy nói thì mới có tác dụng.”
Cuối cùng, Ngải Lệ rời đi trong sự tức giận, Trần
Mộng Dao cố gắng hóng hớt: “Tiểu Ngôn, hai người
nói gì thế?”
Ôn Ngôn không muốn nhắc đến những chuyện vớ vẫn
đó: “Không có gì, mình còn đang bận, không có thời
gian để nói chuyện phiếm với cậu.”
Đột nhiên, Kính Thiếu Khanh vội vàng cầm điện thoại
chạy ra ngoài phòng bếp, Trần Mộng Dao hơi nghi
ngờ: “Điện thoại của ai mà vội thế? Để mình đi hỏi,
đừng có để đứa nào có ý gì với người của mình.”
Ôn Ngôn kéo cô lại theo bản năng: “Để cho người ta
chút không gian cá nhân được không hả? Anh ấy mà
muốn nói với cậu thì đương nhiên là sẽ nói, không
muốn nói thì cậu hỏi cũng chẳng có ích gì. Chân mọc
trên người anh ấy, cậu có trông chặt nữa thì có chắc
là được không? Muốn chạy thì sẽ chạy thôi. Không
chạy thì cậu đuổi cũng chẳng đi.”
Trần Mộng Dao bị Ôn Ngôn nói cho đơ ra luôn: “Ý gì
thế? Cậu đang dạy mình phải yêu đương một cách
bình tĩnh như thế nào à? Cậu cũng nuôi thả Mục Đình
Sâm như vậy sao? Được rồi, mình không hỏi là được
chứ gì, đợi anh ấy ngoan ngoãn nói với mình thôi.”
Không lâu sau, Kính Thiếu Khanh gọi điện thoại xong,
anh đi vào, kéo Ôn Ngôn sang một bên: “Tôi có
chuyện phải ra ngoài một chút.”
Ôn Ngôn biết anh lo chuyện cô gái và đứa bé kia: “Đi
nhanh về nhanh, đừng làm chuyện gì không nên, tuy
lời này để tôi nói thì không hợp lắm nhưng tôi vẫn phải
nhắc nhở anh. Quản hạ bộ của anh cho tốt, không là
tôi thiến anh đấy.”
Kính Thiếu Khanh nói với vẻ bất lực: “Lúc nào rồi mà
cô còn có tâm trạng để nói cái này chứ? Không thể
nào có chuyện đấy được, tôi đi trước đây, cô lo cho
Dao Dao giúp tôi.”
Kính Thiếu Khanh vừa đi, Trần Mộng Dao đã bắt đầu
tức: “Anh ấy có ý gì thế? Đi đâu chứ? Sao không nói
với mình một câu? Anh ấy thì thầm với cậu cái gì chứ?”