Chương 392: Mình Tin Được Cậu
Làm sao Trần Mộng Dao có thể để cô đi? Đẩy cô vào
trong vòng tay của Kính Thiếu Khanh: “Cậu ôm anh ấy
nhé, để khỏi bị cuốn đi, vịn xong rồi, sóng lại ập đến,
chơi thêm máy lần nữa cậu sẽ không sợ nữa, chơi rất
vui. Mình nghe Kính Thiếu Khanh nói Mục Đình Sâm
biết bơi, còn cậu sao giống như vịt mắc cạn vậy? Cậu
với nó hoàn toàn không có gì khác nhau cả.”
Ôn Ngôn và Kính Thiếu Khanh đồng thời xấu hỏ, lòng
Trần Mộng Dao tại sao lại lớn như vậy? Kính Thiếu
Khanh chỉ mặc quần bơi, Ôn Ngôn cũng mặc đồ bơi
rất ít vải, hai người ôm nhau nhìn như thế nào cũng
đều không thích hợp lắm? Kính Thiếu Khanh không
dám nói lời nào, cũng không dám duỗi tay ôm, chỉ có
Ôn Ngôn vừa xấu hỗ vin vai anh: “Dao Dao! Cậu làm
gì vậy? Mình ôm cậu không được sao?”
Trần Mộng Dao nhìn thấy vẻ xấu hổ của hai người thì
cười không khép được miệng: “Mình cảm thấy không
sao đâu, mình biết bơi, cậu không biết, ôm một cái
cũng không mắt một miếng thịt đâu, yên tâm, mình có
thể tin tưởng cậu!”
Kính Thiếu Khanh đang khóc trong lòng, Trần Mộng
Dao tin tưởng Ôn Ngôn, anh không tin tưởng vào bản
thân mình!
Đang lúc tuyệt vọng, ánh mắt Kính Thiếu Khanh quay
xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Mục Đình Sâm đang
ung dung uống một cốc nước đá trên bờ cách đó
không xa. Anh điên cuồng dùng ánh mắt ra hiệu ra
hiệu cho Mục Đình Sâm nhìn sang, cuối cùng, tầm
mắt của Mục Đình Sâm cũng di chuyển nhìn qua, anh
khiêu khích giơ tay ra hiệu nâng Ôn Ngôn, Mục Đình
Sâm quả nhiền để đồ uống của mình xuống ngoảnh
mặt bước tới đây.
Chẳng mấy chốc, con sóng lại ập đến, khi sóng phủ
lên đầu mọi người, trong lúc hỗn loạn, đôi tay của Ôn
Ngôn đã vô tình tách khỏi vai Kính Thiếu Khanh, năm
loạn vô cùng sợ hãi. Đột nhiên có người từ phía sau
ôm lấy eo cô, giúp cô ổn định dáng người, đợi tinh
thần ổn định lại, cô có gắng mở mắt, phát hiện Kính
Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao đã vội vàng chạy tới
chỗ cách cô hai mét, vậy… Ai là người ôm cô ở phía
sau?
Cô quay lại nhìn và bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Mục
Đình Sâm, trong tiềm thức cô muốn tách khỏi cánh tay
anh, ai ngờ cơ thể chìm xuống, cô theo phản xạ ôm
lấy cổ anh: “Đưa tôi lên bờ!”
Mục Đình Sâm bắt ngờ từ chối: “Không.”
Cô có chút tức giận: “Anh…”
Mục Đình Sâm không đưa cô lên bờ, còn đưa cô đến
khu vực nước sâu một đoạn: “Có khả năng thì em có
thể buông tay.”
Anh rõ ràng là đang giở trò xấu! Biết rõ dưới tình
huống như vậy cô không thể không ôm anh! Sớm biết
cô sẽ mang một cái phao bơi xuống!
“Anh không dẫn tôi lên bờ thì tôi sẽ gọi nhân viên cứu
hộ!” Cô trừng mắt nhìn anh.
“Em gọi đi.” Anh cụp mắt xuống nhìn cô, khóe miệng
hơi nhếch lên.
Ngay khi cô định nói, anh đột nhiên vùi đầu chặn môi
cô, lúc này, đợt sóng đánh trở lại, dưới sự che phủ
của sóng, anh hôn cô không chút kiêng nẻ gì cả.
Lần này Ôn Ngôn không bị sặc nước nữa, đợi sóng
qua đi, anh cũng ngừng nụ hôn, nhưng cô có thể cảm
nhận được hơi thở của anh đang trầm dần.
Ôn Ngôn mềm đi: “Tôi… tôi khát… tôi muốn đi lên
uống nước…”
Mục Đình Sâm theo cô, đưa cô vào bờ mua cho cô
một ly nước lạnh: “Uống đi.”
Cô có chút tức giận với hành vi của anh dưới nước,
nhận lấy nước lạnh cũng không nói lời cảm ơn, uống
hai ngụm, có chút buốt răng. Cô không dám xuống
nước, nên tìm một chiếc ghé trên bãi cát ngồi xuống.
Chỗ bên cạnh cô ngồi có người chiếm rồi, Mục Đình
Sâm chỉ có thể ngồi ở chỗ khác, giữa ba người xa lạ,
điều này đối với Ôn Ngôn là chuyện tốt, ít nhất không
cần khó xử.
Một lúc sau, ba người phụ nữ mặc bikini trang điểm
đậm đi về phía Mục Đình Sâm, rõ ràng là có mục đích:
“Anh ơi, làm quen một chút nhé?”
Mục Đình Sâm dùng ánh mắt nhìn Ôn Ngôn, phát hiện
cô không có động tĩnh, ánh mắt anh trầm xuống:
“Trước tiên hãy hỏi người phụ nữ của tôi có đồng ý
không.”
Những chiếc ghế trên bãi cát cách nhau không xa, Ôn
Ngôn rất rõ, suýt chút nữa cô ngã khỏi ghé.
Ba người phụ nữ thấy bên cạnh Mục Đình Sâm không
có người phụ nữ nào khác, căn bản không tin lời anh
nói: “Là bạn gái của anh? Cô ấy ở đâu?”
Mục Đình Sâm hất cằm về phía Ôn Ngôn, đeo kính
râm vào rồi nằm xuống không nói nữa.
Đôi mắt của ba người phụ nữ đó thật đáng giá, chiếc
quần bơi của Mục Đình Sâm vẫn chưa khô, ôm sát cơ
thể, đối với họ không khác gì không mặc gì, thân hình
dụ dỗ vẻ ngoài hấp dẫn làm cho họ có dũng khí không
rút lui, một người phụ nữ mạnh dạn đi về phía Ôn
Ngôn: “Chúng tôi muốn quen bạn trai của cô.”
Lần đầu tiên Ôn Ngôn nhìn thấy một người mạnh dạn
như vậy, đối phương nói không còn độc thân nữa, vậy
mà không khiêng nể gì cả. Trong lòng cô buồn bực
không giải thích được: “Đúng vậy, anh ta không phải
bạn trai tôi, anh ta là chồng tôi. Loại câu dẫn như Vậy,
các cô có thể từ bỏ đi.”