Chương 372: Cố Tình Khiến Cô Khó Chịu
Lam Tương ý thức được bản thân nói ra điều
không nên nói, cô không tiếp tục đề cập nữa.
Mục Định Sâm rất nhanh đã lái xe đến trước tiệm
bánh, Trần Nặc bước xuống xe rồi bước vào gọi
món: “Lấy cho tôi hai phần bánh ngọt đặc biệt, hai
ly cà phê Mỹ.”
Gọi hai phần sao? Mục Đình Sâm và Ngải Lệ ồi ở
trong xe… Ôn Ngôn nghĩ tới đây liền chau mày:
“Sao anh ta keo kiệt thế, ba người mà chỉ mua có
hai phần?”
Cô không nhận ra trong giọng nói của mình nồng
nặc mùi giấm chua. Ánh mắt của Trần Nặc hơi
lảng tránh cô, chỉ gật đầu chứ không nói gì thêm.
Thái độ Trần Nặc khiến Ôn Ngôn cảm thấy quái lạ.
Trước đây nhìn thấy cô thì anh sẽ gọi cô là phu
nhân, chưa kết hôn thì ít ra cũng gọi cô một tiếng
tiểu thư. Thế nhưng bây giò đột nhiên lại trở nên
xa lạ với cô, như thể cô là… người ngoài…
Người của Mục gia xem cô như người ngoài cũng
hợp tình hợp lý thôi, nhưng tình cảm trước đây
cũng coi như cắt đứt hết rồi. Trần Nặc đã như thế
thì không biết lúc cô gặp lại má Lưu và Lâm quản
gia, có phải họ cũng như vậy? Dù sao đi nữa thì
Mục Đình Sâm là người nhận nuôi cô, sau khi cô
rời khỏi cũng không còn liên quan gì đến Mục
trạch nữa. Sau này Mục gia có nữ chủ nhân mới
thì cô hoàn toàn chấm dứt với họ rồi. Lúc cô rời đi,
trong lòng cô chỉ nghĩ tới Mục Đình Sâm chứ
không cân nhắc gì nhiều, bây giờ cô mới ý thức
được rằng chỉ cần buông bỏ thì đồng nghĩa với
việc buông bỏ tất cả của quá khứ, bao gồm cả
những người từng quan tâm cô.
“Hôm nay không bán nữa.” Cô nhìn chằm chằm
chiếc xe ngoài cửa tiệm, lạnh nhạt nói.
Trần Nặc cũng không ở lại thêm liền xoay người đi
lên xe. Đợi đến khi chiếc xe chạy được một đoạn,
anh ta mới nói: “Phu nhân nói là… không bán…”
Ngải Lệ nhìn sang Mục Đình Sâm: “Tôi đã từng
tìm hiểu qua rồi. Những đơn hàng do công ty đặt
bao gồm cả đơn hàng của anh trước đây thì phu
nhân vẫn nhận, chỉ có lúc nãy là không chịu bán
cho chúng ta. Như vậy là chúng ta đã cược đúng
rồi. Bây giờ thời gian còn sớm chứ chưa phải giờ
đóng cửa của tiệm bánh, nhưng cô ấy chỉ không
chịu bán cho chúng ta.”
Mục Đình Sâm hơi gật đầu: “Vậy khi nào thì tôi
nên đi tìm cô ấy?”
Ngải Lệ lắc đầu: “Không được tìm cô ấy, anh nhất
định phải kiên trì. Đợi đến khi nào cô ấy có phản
ứng hay hành động gì mới tiếp tục bước tiếp theo,
phải nhịn.”
Mục Đình Sâm không nói gì, anh cũng không chú
ý tới ánh mắt ngưng động trên mặt anh của Ngải
Lệ.
Cô đột nhiên vươn tay qua chỉnh cà vạt giúp anh:
“Mục tổng, anh có muốn cùng nhau ăn một bữa
cơm không? Có rất nhiều báo chí đưa tin việc anh
tới nơi này, chắc sẽ có người bám theo. Chúng ta
phải tạo chút tin đồn để phu nhân phải chú ý.”
Mục Đình Sâm nhăn mày, anh có chút không quen
với động tác của cô nhưng cũng không nói gì. Anh
im lặng tán thành phương án cô đề ra.
Không nằm ngoài dự đoán của họ, sang ngày thứ
hai đã có truyền thông đưa tin anh cùng Ngải Lệ
ăn tối. Nội dung chỉ ra rằng cuộc hôn nhân của
anh đã sớm gặp đèn đỏ, Mục phu nhân rời khỏi Đế
Đô đã lâu và nói không chừng đã ly hôn, mối quan
hệ giữa anh và thư ký không được rõ ràng.
Tin tức này không chỉ có Ôn Ngôn thấy được mà
Kính Thiếu Khanh cũng biết, anh gọi điện sang
“hỏi han”: “Chuyện này là sao? Cậu đang muốn
giở chiêu gì hay nghiêm túc vậy?”
Mục Đình Sâm hỏi ngược lại: “Theo cậu thì như
thế nào?”
Kính Thiếu Khanh nghĩ cũng không nghĩ liền nói:
“Chắc chắn cậu làm vậy để kích Ôn Ngôn, chỉ có
ma mới tin chuyện cậu nỡ buông tay cô ấy mà đi
tìm người khác. Ngải Lệ ở cạnh cậu bấy lâu nay,
nếu cậu thật sự muốn ngủ cùng thì cậu đã làm thế
từ lâu rồi!”
Mục Đình Sâm không giải thích gì xem như thừa
nhận suy đoán của Kính Thiếu Khanh. Kính Thiếu
Khanh bồi thêm: “Thật không nghĩ tới EQ tình yêu
của cậu cũng không thấp. Tôi còn tưởng cậu chỉ bị
một khuyết điểm đó là ngu ngốc trong chuyện tình
cảm, hoàn toàn tỷ lệ nghịch với IQ của cậu. Ai ngờ
cậu cũng có một ngày giác ngộ ra. Chuyện này
làm tốt lắm, néu như tôi là Ôn Ngôn thì tôi cũng sẽ
thấy khó chịu thôi.”
“Cô ấy… cậu chắc chắn em ấy sẽ có phản ứng
giống cậu chứ?” Mục Đình Sâm có chút không
chắc chắn.
“Chắc chắn! Phụ nữ đều như nhau, không có
ngoại lệ. Trừ khi cô ấy không phải phụ nữ! Thật ra
tôi đã nghĩ qua cách này từ sớm, nhưng sợ cậu
không chịu phối hợp nên tôi mới không nhắc tới.
Bây giờ xem ra tôi lại bớt việc phải làm rồi.” Kính
Thiếu Khanh vô cùng tự tin, dù sao đây cũng là
kinh nghiệm tính lũy nhiều năm của anh mà.
“Thôi bớt đi, cậu chỉ có bốc phét là giỏi. Thôi được
rồi, cậu cứ lo mà xử lý chuyện của cậu trước đi, tôi
sẽ tự giải quyết.” Mục Đình Sâm cúp máy. Anh bắt
đầu trầm tư, không biết Ôn Ngôn đã xem tin tức
chưa? Cô sẽ phản ứng ra sao?