Chương 370: Cảm Giác Kỳ Lạ.
Dì Hương tới vì muốn mai mối, nói đến mức mặt
đỏ bừng: “Ý dì không phải vậy, ai mà không biết
nhà cháu bỗng nhiên bán mảnh đất được không ít
tiền chứ? Cháu và cháu dì bây giờ cũng môn đăng
hộ đối rồi, sao lại không thể gặp chứ? Quyết định
như vậy đi, dì sắp xếp bữa ăn cho hai đứa.”
Giang Linh không tỏ thái độ. Trước đây bà vội
vàng tìm đối tượng cho con gái cũng là sợ nghèo,
nóng lòng muốn vươn lên. Bây giờ tư tưởng bà
không giống vậy nữa, đồ tốt phải chọn từ từ, có
chút của cải cũng hao tổn rồi. Nhưng chỉ gặp mặt
thì vẫn có thể chấp nhận.
Trần Mộng Dao ghét bị người khác nói về chuyện
của mình: “Cháu không đi! Nói thật với mọi người,
chúa đã có bạn trai, không cần giới thiệu cho con
nữal”
Giang Linh có chút kinh ngạc: “Có rồi sao? Ai
vậy?”
Dì Hương cực kỳ khinh thường: “Cho dù thật sự
có bạn trai rồi, điều kiện còn có thể có tốt hơn
cháu trai dì sao? Cháu đừng coi thường cháu trai
dì. Dì trông cháu từ nhỏ tới lớn, mới giới thiệu cho
cháu.”
Trần Mộng Dao sắp trọn ngược mắt lên trời rồi.
Trông cô từ nhỏ tới lớn là sao chứ? Mỗi năm tết
đến đều tới nhà cô nịnh bợ, mỗi năm nhìn một cái
cũng gọi là trông từ nhỏ đến lớn? Từ khi gia đình
bại sản, họ còn trốn xa tới đâu nữa kìa, bây giờ lại
tới lôi kéo làm quen, cô thật sự coi thường loại
người như vậy: “Không cần đâu, cháu rất cảm kích
lòng tốt của dì. Nếu dì thật sự cho rằng cháu mình
tốt, thì dì cứ tự giữ lấy đi.”
Dì Hương mặt đen lại: “Cái đứa nhỏ này sao lại ăn
nói như vậy?”
Trần Mộng Dao quá lười để ý, cố tình quay trở lại
phòng. Giang Linh cũng không có cảm tình với loại
người này, bà chỉ tiếp xúc vì nễ mặt mũi. Sau khi
tiễn khách, bà bước vào phòng của Trần Mộng
Dao: “Con vừa nói mình có bạn trai rồi sao? Người
đó là ai? Đừng giấu mẹ chứ!”
Trần Mộng Dao chỉ lấy cớ chứ không thực sự
muốn nói: “Con nói dối dì ấy.”
Giang Linh hoàn toàn không tin: “Con lừa hay
không lừa mẹ của con lại không biết sao? Là Kính
Thiếu Khanh đúng không? Đừng tưởng mẹ không
biết. Gần đây điện thoại không lúc nào rời khỏi tay,
tin nhắn điện thoại thì thường xuyên có, buổi tối lại
thường không về nhà. Nếu con mà không phải ở
cùng với Kính Thiếu Khanh, mẹ vặn cái đầu này
xuống cho con làm banh đá luôn!”
Trần Mộng Dao sững người, kiểm tra lại mẹ ruột
của mình, trước đây cô cho rằng mẹ mình không
có não, nhưng bây giờ cô mới nhận ra không phải:
“Đó… là anh ấy, nhưng con muốn từ từ tới, nên
chưa muốn nói cho mẹ biết. Mẹ cũng đừng lộ tin
ra, để con với anh ấy từ từ phát triển. Trước đây
chỉ toàn là quan hệ tiền bạc, lung tung. Bây giờ
con đang ở trong một mối quan hệ tình cảm
nghiêm túc. Con vẫn chưa mò tới anh ấy. Con nói
rồi đó, mẹ không được can thiệp vào đâu đó.”
Giang Linh thái độ khác thường: “Yên tâm, mẹ
không can thiệp đâu. Con muốn làm thế nào thì
làm, có thể kết hôn hay không là chuyện của các
con. Mẹ già rồi, không lo được nữa. Có lo cũng
không có ích gì. Con có thể gả vô hào môn thì tốt,
nhưng quan trọng nhất là phải vui vẻ.”
Đây là câu nói tích cực nhất mà Trần Mộng Dao
từng nghe Giang Linh nói, cô không nhịn được
cười: “Con biết rồi mẹ.”
Ngày hôm sau, Ngải Lệ và Mục Đình Sâm cùng
nhau ngồi xe đến tòa nhà văn phòng.
Mục Đình Sâm vốn không định đưa người đến
đây, nhưng sau đó phát hiện Trần Mặc và Ngải Lệ
là “nhu yếu phẩm”, một người giúp đỡ xử lý công
việc, một người phụ trách sắp xếp sinh hoạt, cũng
không đến nỗi chuyện gì cũng tới tay.
Ngải Lệ có ngoại hình xinh đẹp, vừa vào công ty
đã thu hút sự chú ý của rất nhiều đàn ông. Tất cả
đều đang sôi nổi suy đoán liệu Mục Đình Sâm có
quan hệ mờ ám với nữ thư ký xinh đẹp này hay
không, dù sao thì thế giới này cũng không sạch sẽ
như trong tưởng tượng.
Văn phòng của Mục Đình Sâm ở đây kém rộng rãi
hơn văn phòng tổng công ty ở Đề Đô, bên ngoài là
khu làm việc, Ngải Lệ không có chỗ làm việc, tạm
thời được sắp xếp trong cùng một phòng.
Ngải Lệ cảm thấy không thoải mái. Trước đây cô
đều ngồi làm việc bên ngoài văn phòng của Mục
Đình Sâm. Bây giờ ở cùng một văn phòng, chẳng
khác nào ở dưới mắt hổ, cô luôn phải thận trọng
từng chút một, dù cho các nhân viên nữ khác ghen
tị đến đỏ con mắt, cô cũng chỉ có thể không ngừng
kêu khổ mà thôi.
Mục Đình Sâm rất nhanh liền phát hiện ra sự câu
nệ của cô: “Sao vậy? Không quen?”
Ngải Lệ cúi đầu nói nhỏ: “Có chút… nhưng vẫn ổn,
tôi sẽ sớm quen thôi.”
Anh bước đến bàn làm việc và ngồi xuống: “Gọi
giúp tôi phần bánh ngọt và cà phê.”
Ngải Lệ hiểu rõ khẩu vị của anh, cũng biết rằng
mục đích anh đến đây không hẳn là để quản chế
chỉ nhánh công ty tầm thường này. Vì vậy thay vì
đặt hàng trực tiếp trên mạng, cô đến cửa tiệm Ôn
Ngôn đề mua tận tay. Như vậy ít nhất có thể giảm
bớt thời gian tiếp xúc với anh, thả lỏng tinh thần