Chương 348: Nhìn Chán Luôn Rồi
Sự cân bằng trong Trần Mộng Dao lúc này đã bị
dao động rồi, cô vẫn luôn nghiêm túc trong chuyện
tình cảm, vậy nên lúc trước mới mãi không quên
được Triển Trì như thế, do dự mãi không cắt được
như thế. Bây giờ cô yêu Kính Thiếu Khanh rồi, cô
biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, lúc nên đi
thì bắt buộc phải đi.
Cô không nói tin Mục Đình Sâm sắp đến cho Ôn
Ngôn, bởi vì Mục Đình Sâm sắp đến nên cô mới
yên tâm để rời đi: “Vậy… mình đi thật nhé? Mình
sẽ ở đây nửa tháng nữa, dạy Tiểu Nhã làm một vài
món đồ uống, sau này cô ấy sẽ làm thay công việc
của mình. Cửa tiệm thì giao cho cậu, mình sẽ đến
thăm cậu thường xuyên, cậu cũng phải nhớ mình đấy.”
Thấy cô bằng lòng rồi, Ôn Ngôn cũng thở phào
một hơi, trong lòng cô cũng thấy có chút gì không
nỡ: “Cậu nghĩ thông suốt rồi là tốt rồi, chỉ sợ cậu
cứ muốn ở lại đây với mình, đến lúc đó Kính Thiếu
Khanh hận mình chết mất. Được rồi, cậu đừng sến
súa nữa, về nhà tắm rửa rồi ngủ đi, hôm nay mình
mệt chết đi được.”
Trần Mộng Dao lau nước mắt rồi bỏ cô ra: “Được
rồi, về nhà thôi. Nhưng mà…”
Ôn Ngôn nhìn cô: “Cái gì cơ? Nhưng mà gì cơ?”
Sắc mặt Trần Mộng Dao thay đổi, cô hơi ngại
ngùng: “Mình mà biết chuyện nam nữ vui vẻ thế thì
không bảo thủ thế từ lâu rồi.”
Khóe miệng Ôn Ngôn giật giật: “Cậu đúng thật là…
nhanh thế mà đã bị Kính Thiếu Khanh chỉnh phục
rồi à? Mình phục anh ấy luôn đó! Cậu bớt nói mấy
chuyện kiểu này với mình đi, tai mình sắp muốn có
thai luôn rồi.”
Trần Mộng Dao vẫn không bỏ qua, dù sao thì trên
đường tối, yên tĩnh như vậy, hai người nói thì thầm
với nhau cũng chẳng ai nghe thấy: “Mình cứ nói
với cậu đấy, xem xem tai cậu có thai thật không!
Cảm giác của cậu với Mục Đình Sâm thì sao? Anh
ấy đẹp trai như vậy, nhìn mặt thôi chẳng cũng đủ
để muốn bay luôn rồi nhỉ?”
Trong não Ôn Ngôn đột nhiên hiện lên hình ảnh
của Mục Đình Sâm lúc ở trên giường, mặt cô nóng
lên theo bản năng: “Cậu đủ rồi đấy… mình đâu có
thế đâu! Mặt nhìn từ bé đến lớn nhìn muốn ngán
luôn rồi, không quá như cậu nói đâu.”
Hai bọn họ đuổi nhau đến khi biến mất khỏi con
ngõ, tình bạn đẹp nhất cũng chỉ là như vậy thôi,
không có gì là không thể nói với nhau, không có bí
mật gì không thể nói, mặc quần áo của nhau, ngủ
cùng trên một chiếc giường.
Ngày hôm sau, Kính Thiếu Khanh và Hạ Lam về
Đề Đô trước, hẹn nửa tháng sau sẽ quay lại đón
Trần Mộng Dao.
Trần Mộng Dao bắt đầu dạy An Nhã làm đồ uống
và cà phê, An Nhã rất rõ ràng, lương làm đồ uống
sẽ cao hơn lương đi giao hàng nên đương nhiên
cô ấy thích việc làm đồ uống hơn, cộng thêm việc
lặt vặt nữa, hai khoản lương, đủ đề nuôi sống cô
ấy và ông nội cô ấy rồi.
Sau khi biết Trần Mộng Dao sắp đi, bầu không khí
trong cửa tiệm cũng không náo nhiệt như ngày
thường nữa. Đầu tiên là Lê Thuần đột nhiên rời đi,
bây giờ đến cả cô chủ cũng muốn rời đi, bọn Lam
Tương cũng không tránh khỏi việc lo rằng Ôn
Ngôn cũng sẽ đi mất, cửa tiệm không hoạt động
nữa, mọi người đều thát nghiệp.
Lúc ăn cơm trưa, Lam Tương hỏi khéo: “Tiểu
Ngôn, Mộng Dao sắp đi rồi, em có định đi không?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Trước mắt thì chưa có dự định
gì, cậu ấy rời đi là vì chuyện quan trọng của cuộc
đời cậu ấy, cuộc đời em không còn chuyện gì quan
trọng nữa rồi, muốn ở đây bao lâu thì ở bấy lâu,
hai người yên tâm đi.”
Lam Tương cười một cách miễn cưỡng, không nói gì.
An Nhã cũng không yên tâm: “Tiểu Ngôn cô đừng
đi nhé, bọn tôi làm việc ở chỗ cô rất vui, nếu cô mà
không làm nữa, mặc dù đúng là chúng tôi có thể
tìm việc mới, thế nhưng sẽ không vui như khi làm việc ở đây.”
Ôn Ngôn cười nói: “Sẽ không đâu, yên tâm đi.”
Bọn họ làm Trần Mộng Dao thấy hơi không thoải
mái: “Mấy người nói thế này tôi cảm giác tôi như tội nhân ấy…”
Lam Tương gắp cho Trần Mộng Dao một miếng
thịt: “Không ai nghĩ em là tội nhân cả, bọn chị chỉ
nói vậy thôi, em đừng để trong lòng. Em đi với
Thiếu Khanh là chuyện rất tốt, ngưỡng mộ em thật
đấy, trẻ vậy mà đã gặp được đúng người. Những
ngày tháng tươi đẹp còn ở đằng sau nữa, đừng
cảm tháy tội lỗi gì cả.”
Hơn một giò chiều, đúng lúc trong quán không có
khách thì có người vào cửa tiệm, những người
khác đều đang nghỉ trưa, chỉ có Lam Tương là
đang kiểm tra sổ sách ở bàn thu ngân: “Xin hỏi cô
muốn gọi món gì ạ?”
Người đó ngạo mạn nhìn xung quanh một vòng,
nói với giọng có chút không hài lòng: “Cho tôi một
món đồ ngọt và một cốc cà phê đắt nhất trong cửa