Chương 342: Phát Triển Rất Nhanh
Lâm quản gia lấy lại bình tĩnh, đợi cho hô hấp ổn
định mới nói tiếp: “Theo lời của lính đánh thuê mà
chúng ta phái đi thì mười hai giò trước, Triển Trì
đã bị thương nặng và rơi xuống dòng sông chảy
xiết, người của chúng ta đã tận mắt chứng kiến.
Xung quanh đều là rừng rậm, cơ bản là cậu ta
không có khả năng sống sót, muốn tìm được thi
thể cũng là điều không thể vì vậy thiếu gia có thể
yên tâm.”
Khóe miệng Mục Đình Sâm nhéch lên, nở một nụ
cười lạnh: “Cũng đúng, nơi địa phương như vậy,
cậu ta còn bị thương, quả thực là không thể sống
sót. Nửa tháng nữa tôi sẽ đi ra ngoài, chuyện của
công ty trong nửa tháng này tôi đã sắp xếp tốt,
chuyện trong nhà giao cho ông.”
Lâm quản gia biết anh đang muốn đi tìm Ôn Ngôn,
ông hiểu ý gật đầu đáp: “Vâng!”
Trở lại phòng, anh nhìn bức ảnh đặt trên đầu
giường, sự lạnh lùng trên mặt dần tan ra: “Ngôn
Ngôn… anh sẽ sớm tìm em, cho dù em có ghét bỏ
anh như thế nào thì anh đều sẽ để em trở lại bên
cạnh anh.”
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Trần Mộng
Dao đã vụng trộm rời khỏi khách sạn và trở về tiểu
khu của mình, cô trái lo phải nghĩ sợ Ôn Ngôn
phát hiện cô không về nhà ngủ vào tối qua, mặc
dù đều là người trưởng thành nhưng cô sợ Ôn
Ngôn cảm thấy cô quá tùy ý, mới cùng Kính Thiếu
Khanh trở nên tốt hơn một chút mà đã phát triển
đến bước kia. Đương nhiên, tối qua giữa hai bọn
họ không xảy ra chuyện gì, Kính Thiếu Khanh rất
giữ lời, thật sự không chạm đến cô, nhưng chẳng
qua là không làm đến bước cuối cùng, còn những
chuyện khác thì ít nhiều cũng đã làm.
Sau khi cô lén lút vào nhà, cần thận đóng cửa lại,
sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Ôn
Ngôn: “Phát triển rất nhanh đó, sao lại trở về sớm
như vậy?”
Cả người Trần Mộng Dao cứng đò, bị dọa sợ, may
là không có thét lên tiếng, cô xoay người cười ha
ha: “Chị em tốt, cậu đừng cười mình, mình thực
sự không có gì với anh ấy…”
Lúc nãy Ôn Ngôn vừa đi vệ sinh, nghe được động
tĩnh ở cửa nên mới đi tới xem xét một chút: “Được
rồi, mình đi ngủ tiếp đây, lát nữa mình còn phải
dậy đi đến cửa tiệm, cậu cũng tranh thủ ngủ bù đi.”
Trần Mộng Dao kéo lấy cỗ tay cô nói: “Cậu biết
chuyện của Lê Thuần và Kính Thiếu Khanh đúng
không? Lê Thuần hình như đã đi rồi.”
Ôn Ngôn quay đầu nhìn cô hỏi: “Cậu không tức
giận sao? Không tức giận là tốt, mình đã cam
đoan với Lê Thuần rằng cậu sẽ không vì chuyện
đó mà chia tay với Kính Thiếu Khanh, cậu không
có yếu ớt như vậy. Lúc đó, cô ta mới bỏ đi, mặc dù
cô ta không muốn đi, vì về sau nếu Kính Thiếu
Khanh đến tìm cậu, cô ta có thể nhìn thấy anh ấy.
Quan điểm của mình là chuyện đã qua thì cậu
không cần phải quan tâm đến, chỉ cần Kính Thiếu
Khanh không hai lòng là được, cậu hiểu không?
Được rồi, đi ngủ thôi!”
Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng
rằng Ôn Ngôn sẽ vì chuyện này mà có thành kiến
với Kính Thiếu Khanh nhưng có về hiện tại không
phải vậy.
Chín giờ sáng, Kính Thiếu Khanh bị tiếng gõ cửa
dồn dập đánh thức. Tối qua, anh và Trần Mộng
Dao trằn trọc cả đêm, ngủ không ngon giấc nên
bây giờ đầu óc anh nặng trĩu.
Lúc anh đứng dậy, anh mới phát hiện trên giường
không có ai, sau đó mới nhận ra Trần Mộng Dao
đã đi ra ngoài từ lúc nào, anh sợ vì bị khóa trái
cửa mà cô không vào được, anh thậm chí còn
không mặc quần áo, đi chân đất, lo lắng nhảy
xuống giường mở cửa: “Bảo bối, sáng sớm em đi đâu vậy…”
Anh chưa kịp nói xong đã sững sờ cả người gọi:
“Mẹ?”
Hạ Lam vỗ một cái lên cánh tay trần của anh hỏi:
“Con gọi ai là bảo bối? Tôi là mẹ của anh! Nhìn
dáng vẻ mặc mỗi quần cộc của con giống cái gì?
Đi mặc quần áo cho mẹ nhanh lên! Máy giờ rồi mà
còn ngủ? Tiểu yêu tỉnh ở cùng con ở đâu rồi? Mẹ
ngược lại muốn xem bộ dạng của tiểu yêu tinh đó
ra sao mà có thể mê hoặc con đến mức mất hồn
mắt vía chạy tới đây!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!