Chương 317: Tạm biệt Mục Đình Sâm
Trên thực tế đều đeo mặt nạ, ai cũng không biết
bọn họ trông như thế nào, không cần xấu hổ, có
thể nói chơi càng không phải kiêng nể gì cả, hôm
nay đèn trong quán bar cũng mờ mịt không ngờ.
Không biết từ khi nào, người phụ nữ đưa cô đến
sàn nhảy đã biến mất, xung quanh cô là những
người nhảy quên mình, sàn nhảy khổng lồ gần
như không có khoảng trồng, người đông chật chội,
tiếp xúc thân thể với người lạ là không thể tránh
khỏi. Có nhiều người mời nhảy cùng nhau không
quen biết nhau.
Sàn nhảy của quán bar rung rung theo nhạc tấu
mạnh, gần như không thể đứng vững trên đó, chỉ
có thể dùng sức lắc lư thân thể ồn định lại. Do quá
đông người, Ôn Ngôn không thể tìm thấy Trần
Mộng Dao ở đâu, ngay cả khi cô muốn rời khỏi
sàn nhảy cũng không thể làm được, không sao
hiểu được cô bị ép vào bên trong trung tâm.
Đột nhiên, sau lưng có người ôm cô vào lòng.
Cô căng thẳng một hồi, nghĩ rằng mình gặp phải
lưu manh, những nơi này gặp chuyện như vậy quá
thường thấy rồi! Phản ứng đầu tiên của cô là đây
đối phương ra, cho dù có lợi dụng tình huống này
cô cũng không thể làm gì nhiều, chỉ có thể ngăn
cản đối phương tiếp xúc càng nhiều càng tốt.
“Ngôn Ngôn, là anh…”
Một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên từ phía
sau, ấm áp và tràn đầy từ tính, như thể thứ yêu
quý đã mát từ lâu trở về, mang một chút thỏa mãn.
Cô sững người hoàn toàn, anh xuất hiện rồi, cách
thức như này, xuất hiện ở một nơi như vậy, đeo
mặt nạ vào nhau, ai cũng không nhìn thấy rõ mặt,
cái ôm này, khiến cô vô cùng lưu luyến.
Dù sao ai cũng không nhìn thấy, chẳng ai quan
tâm đến những gì đang xảy ra vào lúc này, lúc này
trong không gian xuất hiện lỗ hỗng, vừa như một
giấc mơ… lưu luyến phút chốc cũng tốt.
Vài phút sau, âm nhạc sân khấu ngừng lại, một cô
gái hát ở đây được thay thế trên sân khấu, rất
nhiều người trên sàn nhảy cũng đã tản ra, vào lúc
này Mục Đình Sâm cũng buông cô ra.
Khi cô quay lại tìm kiếm, đã không tìm thấy hình
bóng của anh, anh giống như chưa từng xuất hiện,
giống như là bọt biển mà cô tưởng tượng ra.
Anh thực sự xuất hiện? Tại sao không chân thực
như vậy…
Trần Mộng Dao không biết ở đâu chui ra: “Tiểu
Ngôn, cậu đang nhìn cái gì vậy? Cậu không phải
nói cậu không nhảy sao?”
Ôn Ngôn vẫn chưa bình tĩnh trở lại: “Không có…
nghỉ ngơi chút đi, đợi chút nữa mình bồi cậu.”
Bên ngoài cửa quán bar, Mục Đình Sâm cởi bỏ
mặt nạ trên mặt xuống, anh không dám ở lại hơn
mười lăm phút, sợ làm cô phản cảm, dù chỉ một lát
thôi, cũng đủ rồi, ít nhất anh cũng chạm vào cô,
thực sự là cô, không phải đang trong mơ.
Kính Thiếu Khanh gọi điện thoại: “Đình Sâm, ở
đâu? Sắp không kịp mày bay rồi, nhanh chóng đến
sân bay!”
Anh trả lời rồi cúp máy, anh đến đây một chuyến,
để được vài phút ngắn vừa rồi. Chiếc khăn quàng
cổ tặng cho Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn, không
phải một mình Kính Thiếu Khanh mua, là chính
anh và Kính Thiếu Khanh cùng chọn, sau đó mua
cho Ôn Ngôn, cái khăn của Trần Mộng Dao, là đơn
đặt hàng của Kính Thiếu Khanh, Kính Thiếu Khanh
tự mình yêu cầu, anh không để Kính Thiếu Khanh
giải thích, vì sợ Ôn Ngôn không muốn.
Trong quán bar, cho đến khi kết thúc, Ôn Ngôn
chưa nhìn thấy người đàn ông ôm cô từ phía sau,
cô không thể ngừng tìm kiếm bóng dáng của anh,
không biết làm sao nhưng lần nào cũng thất vọng.
Trên đường về nhà, Trần Mộng Dao vẫn còn suy
nghĩ nhiều hơn: “Làm sao mình cảm thấy quán bar
ở nơi nhỏ vui hơn quán bar ở Đế Đô? Tiểu Ngôn,
cậu có cảm thấy vậy không?”
Ôn Ngôn không tập trung, cầm trong tay mặt nạ từ
quán bar ra thưởng thức: “Cũng tạm … Cậu… có
thấy ai không?”
Trần Mộng Dao uống rượu, đầu óc không nhanh
nhạy: “Người nào? Nơi nào cũng có người, trong
quán bar có nhiều người như vậy, cậu đang ám chỉ
ai2”