Chương 302: Tôi Cũng Thấy Thế Lâm quản gia gật đầu, lui ra ngoài.
Mục Đình Sâm lái xe đến trước tòa nhà của tập đoàn Mục thị, xuống xe, anh đưa chìa khóa cho bảo vệ để đi đỗ xe. Ở bên đường, một người già không cần thận nên bị ngã, lúc anh nhìn thấy, anh muốn cúi xuống đỡ theo bản năng. Thế nhưng trong đầu anh đôt nhiên nghĩ đến tiếng hét chói tai hôm Ôn Ngôn rời đi “đừng đeo mặt nạ để giả làm người tốt nữa được không?” Anh như vậy liệu có giả tạo quá không? Anh vồn là một người rất bạc bẽo, cũng không nên lương thiện như vậy.
Cuối cùng anh đi thẳng về phía tòa nhà, chẳng thèm quay đầu lại. Ngược lại, anh lại vui khi thấy người bảo vệ trước mặt tốt bụng đỡ bà lão lên.
Khu biệt thự Bạch Thủy Loan, Ôn Ngôn vừa đùa nghịch với Trần Mộng Dao xong, sô pha trong phòng khách bừa bộn kinh khủng. May mà Kính Thiếu Khanh không ở đây, néu không chắc chắn sẽ lại lầm bẩm.
“Tiểu Ngôn, bây giờ cậu rời khỏi Mục trạch rồi, tiếp sau đây có dự định gì không?” Ôn Ngôn suy nghĩ một chút: “Mình vẫn chưa nghĩ xong… mình không muốn ở thành phố này nữa, mình muốn đến một nơi hoàn toàn mới, bắt đầu lại từ đầu.” Trong đầu Trần Mộng Dao đã tưởng tượng ra cuộc sống mà Ôn Ngôn nói đến, cô tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Mình cũng muốn đi với cậu, bắt đầu lại từ đầu, từ này đẹp thật…” Ôn Ngôn cười, lắc đầu: “Cậu khác mình, cậu còn có mẹ, mẹ cậu mà rời xa cậu thì phải sống thế nào? Mình chỉ có một mình thôi, muốn đi đâu thì đi. Một mình, tìm một công việc để nuôi sống bản thân hoặc là mở một cửa hàng nhỏ, sống cuộc sống bình thường, tự do, nghe không tồi đúng không.
Nhận được sự cổ vũ, Trần Mộng Dao cũng càng muốn rời khỏi đây, rời khỏi thành phố này, cô có chuyện mà cô không muốn đối mặt, cũng có người mà cô không muốn gặp, Giang Linh không có cô thực ra vẫn có thể sống tốt: “Tiểu Ngôn, lúc trước cậu hoc làm đồ ngọt đúng không? Chúng ta cùng đến một thành phố xa lạ, mở một cửa hàng đồ ngọt để bán cà phê hay trà sữa gì đó, cậu thấy thế nào? Nhân lúc trong tay mẹ mình còn chút tiền tiết kiệm, chúng ta có sơ sở để đầu tư, cậu mau quyết định đi!” Ôn Ngôn vẫn hơi do dự, đây là chuyện lớn, không thể tùy tiện quyết định được, nếu muốn rời khỏi nơi này thật cô cũng sẽ không dứt khoát đến thế được. Thành phố này đã chứa nửa cuộc đời của cô, mọi điều ngọt bùi đắng cay và cả những người quan trọng nhát nữa, còn cả chú mèo của cô nữa.
Điều đáng buồn cười là bây giờ cô nghĩ đến Mục Đình Sâm mà lại không có chút hận nào, một người chăm sóc cô mười mây năm, sao cô có thể hận nổi? Sau khi suy nghĩ một chút, cô đã quyết định: “Cho mình thời gian một tháng đi, mình xử lý xong mọi chuyện thì chúng ta cùng rời khỏi đây. Dao Dao, đời này mình có thể quen biết cậu là hạnh phúc may mắn nhất đời mình.” Trần Mộng Dao bật cười, một giọt nước mắt chạy qua khóe mắt cô: “Mình cũng thấy vậy.” Không đợi Kính Thiếu Khanh về, Trần Mộng Dao đã về nhà dưới sự hộ tống của Ôn Ngôn rồi. Vừa vào cửa, Giang Linh đã liên tục oán trách: “Con không coi mẹ ra cái gì đúng không? Mấy ngày không về nhà mà cũng chẳng có cuộc điện thoại nào, con muốn mẹ sốt ruột chết à? Đúng thật là…” Không đợi bà nói xong, Trần Mộng Dao đã ôm lấy bà: “Mẹ… con nhớ mẹ quá…” Lời nói của Giang Linh bị chặn đứng lại, cái ôm âm áp đột ngột của cô con gái khiến bà rất xúc động: “Dao Dao, sao thế? Mặt trời mọc tử phía Tây à?” Trần Mộng Dao lắc đầu, ôm Giang Linh đi vào phòng bếp: “Con nấu cơm cho mẹ, nhưng mà mẹ phải phụ con nhé, cho mẹ rửa rau đó. Vừa nãy Tiểu Ngôn đưa con về, cậu ấy đi rồi, con bảo cậu ấy ở lại ăn cơm nhưng cậu ấy từ chối. Đúng rồi, con bị mắt điện thoại rồi, muốn mua mới, mẹ mua cho con được không? Con hết tiền rồi.” Giang Linh sảng khoái lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra nhét vào túi cô: “Mẹ sợ mẹ không giữ được tiền, con giữ hết đi, đây là tiền bán nhà còn thừa lại. Hai tháng sau là chuyển qua nhà mới được rồi, chúng ta sẽ không phải ở căn nhà rách nát này nữa.” Sự ám áp lâu không gặp khiến Trần Mộng Dao mấy lần muốn khóc, thì ra những gì mẹ có thể đem lại cho cô cũng không chỉ là những sự lo lắng, dù sao thì mẹ ruột cũng là mẹ ruột.
Buổi triều, Kính Thiếu Khanh bị Mục Đình Sâm làm phiền không ít, chỉ có thể trốn từ công ty về nhà.
Cho dù xung quanh có người theo dõi thì Mục Đình Sâm vẫn sợ Ôn Ngôn xảy ra chuyện gì nên cứ muốn anh đích thân đến xem. Nếu không phải nề tình anh em thì anh từ chối từ lâu rồi.
Vừa vào cửa anh đã nhìn thấy Ôn Ngôn đang nhìn chằm chằm vào máy món đồ ngọt trên bàn uống trà, ngồi ngơ ra. Chẳng cần nghĩ đã biết là Mục Đình Sâm sai người mang đến, anh đã nghĩ sẵn cớ rồi mới mở miệng: “Cái đó… tiệm bánh ngọt đó rất ngon.” Ôn Ngôn ngắng đầu lên nhìn anh: “Anh bảo anh ấy đừng có tặng máy thứ này cho tôi nữa, bây giờ tôi không muốn có liên hệ gì với anh ấy cả. Còn nữa… có lẽ tôi phải làm phiền anh một thời gian rồi, một tháng sau tôi sẽ rời khỏi thành phố này, bắt đầu lại cuộc sống mưới, đừng nói với Mục Đình Sâm. Một tháng này sống ở chỗ anh, tôi sẽ trả anh tiền thuê nhà và phí sinh hoạt, tôi không có nhiều tiền lắm nên tính rẻ chút nhé.” Kính Thiếu Khanh bị cô làm cho buồn cười, mở hộp bánh ngọt ra ăn một miếng: “Người nhà họ Mục máy người đều bá đạo thê à? Nói ở là ở, chẳng thèm thương lượng. Tôi nhìn giống người thiếu tiền thế cơ à? Tính ra thật thì thuê biệt thự không rẻ đâu, còn nữa, ngày nào cũng có đầu bếp là tôi nấu ăn cho ăn, làm cô trắng trẻo mập mạp thế này, cái này còn đắt hơn cả tiền thuê nhà, rẻ nữa thì cũng chẳng rẻ đến đâu được cả. Bàn đến tiền là mất vui rồi. Cô muốn ở bao lâu thì cứ ở, nhưng mà… cô muốn rời khỏi đây thật sao?”