Chương285: Cô Quen Giường Ở trên máy bay
Lisa đã có thành kiến với cô rồi, lúc này dựa vào việc say khước, chỉ vào mũi cô chất ván: “Cái gì mà bà cô? Cô là người mới bên cạnh Kính Thiếu Khanh đúng không? Đừng tự đấc, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, cô sớm muộn gì cũng bị vứ trên bãi biển, chúng ta đều là người cùng đường, vậy tại sao lại coi thường nhau? Chẳng qua là cô còn trẻ có vốn liếng mà thôi, trong vòng ba tháng anh ta cũng sẽ bỏ rơi cô. Tôi theo anh ta chắc cũng tầm 3 tháng, thời gian coi như cũng tương đối dài rồi, khoan hãy nói, muốn cái gì sẽ cho mua cái đó, kĩ năng giường chiếu cũng tốt… Thật tiếc, không lâu dài được, chúc cô nhiều may mắn.” Trần Mộng Dao bị chán ghét dâng lên, trong lòng cô mắng té tát Kính Thiếu Khanh, chưa đợi Lisa rời khỏi cô đóng cửa rồi lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Kính Thiếu Khanh: “Muốn cái gì sẽ cho mua cái đó, kĩ năng giường chiếu cũng tốt, đây là Lisa đã nói, cầu xin anh, anh không cần mặt mũi tôi vẫn cần, tôi mẹ nó bị đánh thức một lần nữa thì sẽ thiến anh!” Kính Thiếu Khanh nhìn thấy tin nhắn, cũng không trả lời, chỉ nằm dài trên giường thở dài một hơi.
Sao mà anh có thể ngờ là anh lại gặp lại nhân tình cũ ở đây? Đều do quá khứ quá phóng túng không chịu gò bó…
Bên kia, Ôn Ngôn lật qua lật lại như thế nào đều không ngủ được, bởi vì cô quen giường, giường khách sạn quá mềm rồi, gối cũng cao hơn ở nhà, cô thật sự ngủ không quen.
Mục Đình Sâm vồn đã ngủ rồi, nhưng bị cô lăn qua lăn lại làm tỉnh dậy: “Có chuyện gì vậy?” Cô oán giận nói: “Ngủ không được, tôi quen giường…” Anh lấy cái gói dưới đầu cô ra, dung tay của mình thay thế gối, ôm cô vào lòng: “Thế này đỡ hơn chưa? Cứ coi như ở nhà đi…” Cô điều chỉnh lại tư thế một chút, cảm tháy dễ chịu hơn, nhưng vẫn còn tệ hơn rất nhiều so với ở nhà: “Em cảm thấy đi chơi chính là chịu tội, ngay cả ngủ cũng không ngon được…”
Anh từ từ nhắm hai mắt mơ mơ màng màng đối thoại với cô: “Anh cảm thấy cũng khá tốt… Nói như vậy thì em sẽ không nghĩ đến chuyện rời khỏi nhà, vì đã quen giường, ngủ không ngon.” Cô dừng một chút, dời đi trọng tâm câu chuyện: “Ở trên máy bay Lisa đó, sống phóng túng với Kính Thiếu Khanh sao? Còn là nữ mình tinh tuyến 18, trước đây anh có sống phóng túng như vậy?” Anh xoa tóc cô, khoé miệng mang theo ý cười: “Nghĩ gì thế? Anh và Thiếu Khanh không giống nhau, trước 18 tuổi anh không có hứng thú với phụ nữ, sau mười 18 tuổi thì anh tập trung nuôi heo, nào có thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt.: Nuôi heo?
Cô sững sờ vài giây, sau đó đột nhiên phản ứng lại: “Anh mới là heo!” Anh ta cười càng “bá đạo”, cơn buồn ngủ cũng vơi đi phân nữa: “Thiếu Khanh theo châm ngôn không cưới, chỉ yêu đương, không kết hôn, mục đích của cậu ấy là ngủ tất cả những người phụ nữ nhìn vừa mắt, đối với cậu ấy thì mỗi người phụ nữ là một cuốn sách khác nhau, cho nên thay qua đổi lại mới thú vị. Anh với Lâm Táp chưa bao giờ gật bừa với ý nghĩ của cậu ấy, yên tâm đi. Nhưng mà nói tiếp, hình như Thiếu Khanh đã không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt được một thời gian rồi… Theo bản tính trước đây của cậu ấy, lúc ở trên máy bay gặp được Lisa, cậu ấy sẽ không ngại loại phụ nữ chủ động đưa tới cửa này, đoán chừng là buổi tối sẽ ở cùng nhau, hôm nay Thiếu Khanh có chút khác thường, chắc là Trần Mộng Dao ở đây.” Ôn Ngôn nghe được cái gì đó: “Liên quan gì đến Dao Dao?” Mục Đình Sâm vén chăn bông xoay người đè lên người cô: “Nếu em không ngủ được thì làm đi, mệt rồi thì có thể ngủ.
Cô bát mãn việc anh nói đến nửa thì dừng, bị nhử cảm tháy rất khó chịu, nhưng anh không cho cô cơ hội phản bác. Nhược điểm của giường quá mềm chính là động tác mạnh quá sẽ gây tiếng động kỳ lạ, Ôn Ngôn căng thẳng lên: “Giường ồn quá, sẽ bị người khác nghe thấy, Lâm Táp ở bên cạnh…”
Thời điểm tốt thì gặp nhau rồi ôm nhau, chơi chán rồi thì lẫn trồn giống quỷ vậy.” Kính Thiếu Khanh không thể phản bác, cười khổ, bỏ ra một số tiền lớn để thuê một chiếc du thuyền hạng trung. Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn nằm dưới ô trên boong thuyền vừa uống đồ uống lạnh vừa hóng gió biển thoải mái, ba người đàn ông to con đeo kính râm vừa uống vừa tán ngẫu, thuỷ triều xanh thắn ngoài khơi bắt đầu dâng lên. Du thuyền nhẹ nhàng lắc lư, khiến người ta muốn ngủ.
Ôn Ngôn thật sự cứ như vậy ngủ, tối hôm qua ngủ không ngon, bây giờ nằm trên ghế thuân tiện ngủ bù.
Mục Đình Sâm tìm một tắm chăn mỏng đắp cho cô, Trần Mộng Dao nhỏ giọng trêu đùa: “Tối hôm qua bị hành hạ không ít đi? Tiền Ngôn ra ngoài chơi mà cũng có thể ngủ, tôi thật sự là bái phục hai người.” Mục Đình Sâm theo bản năng giải thích: “Cô ấy không quen giường.”