Chương272: Thẹn Thùng
Cô mang theo nghi hoặc đi xuống phòng ăn ngồi, sau đó gọi điện cho Trần Mộng Dao. Tối qua, lúc cô rời đi, Trần Mộng Dao vẫn còn ở quán bar, mặc dù Kính Thiếu Khanh cũng ở đó nhưng cô vẫn quan tâm hỏi cô ấy một chút.
Một lúc sau điện thoại mới bắt máy, giọng Trần Mộng Dao ồm ồm hỏi: “Tiểu Ngôn sao vậy? Sao cậu lại dậy sớm như vậy?” Ôn Ngôn nhẹ giọng nói: “Sớm sao? Bây giò đã gần mười giờ rồi đó, mình cũng vừa mới dậy thôi.
Tối qua, sau khi mình rời đi thì Kính Thiếu Khanh đưa cậu về nhà sao? Cậu uống nhiều hay ít?” Trần Mộng Dao im lặng, thật lâu không có lên tiếng. Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra trong quán bar đêm qua, cô và Kính Thiếu Khanh… hôn nhau! Quả nhiên là cô chưa uống đủ nên cô mới nhó rõ chuyện đói Không nghe thấy cô trả lời, Ôn Ngôn có chút lo lắng hỏi: “Sao vậy, Dao Dao? Có chuyện gì xảy ra sao? Trần Mộng Dao thở dài nói: “Không có gì, khi nào gặp nhau thì chúng ta nói chuyện tiếp, mình và Triển Trì hẹn nhau ăn cơm trưa rồi, muốn cùng anh ấy nói chuyện, thôi không nói nữa, mình phải dậy thu thập một chút, nếu cậu không gọi cho mình thì có lẽ mình đang nhắn tin với anh ấy.” Sau khi cúp điện thoại, trên điện thoại của Ôn Ngôn hiện hiện một tin nhắn, là của Mục Đình Sâm gửi tới. Bây giờ, chỉ cần nhìn thấy tên anh thôi thì cô liền vô thức hoảng sợ củng giật mình. Nội dung tin nhắn rất đơn giản, đó chính là hỏi cô đã dậy chưa.
Cô muốn hỏi về chuyện xảy ra vào đêm qua nhưng lại cảm thấy không tốt lắm vì vậy cô trả lời: “Dây rồi!” Tin nhắn vừa gửi đi thì anh lập tức gọi tới hỏi: “Em mới vừa dậy sao?” Nghe ngữ điệu thì có vẻ hôm nay tâm trạng của anh cũng không tệ lắm, cô thở phào nhẹ nhõm, bởi vì ít nhất anh không tức giận chuyện cô vào quán bar: “Đúng vậy, tôi còn đang ăn sáng…” Không giống như mọi khi, lúc nào anh cũng dứt khoát cúp máy sau vài câu, lần này, anh chủ động mở chủ đề nói: ‘Em ăn gì đó thanh đạm một chút, uống rượu xong nhất định sẽ không thoải mái. Em đến công ty đi, dù sao em ở nhà cũng không có việc gì làm, tôi sợ em sẽ cảm thấy nhàm chán.” Cô trả lời được sau đó điện thoại đã bị cúp máy.
Cô có chút ảo não, hận bản thân không có dũng khí hỏi, không phải chỉ cần hỏi rằng tối qua có sử dụng biện pháp phòng tránh gì hay không thôi sao? Có gì thì hỏi ra, nếu không hỏi thì cô sẽ một mực cảm thấy lo lắng…
Mặt cô hơi nóng lên, trái tim cũng đập thình thịch lạ thường, cô không thể tin được, chẳng lẽ cô đang thẹn thùng? Hơn nữa, hôm nay tâm trạng của anh cũng tốt đến dọa người. Vậy mà lại đối xử với cô ôn hòa như vậy! Sau bốn mươi phút ngồi đầu tranh tư tưởng cùng dày vò, cuối cùng Mục Đình Sâm cũng làm xong, anh đứng dậy, đi về phía cô hỏi: “Em có muốn uống gì không, đề tôi bảo Ngải Lệ chuẩn bị?” Cô bối rối lắc đầu, thận trọng trả lời: “Anh không cần bận tâm đến tôi, tôi không khát, anh mau đi làm việc đi, tôi ngồi đây đọc sách là được, anh bận bịu việc của anh đi…” Anh nhìn ra được cô không được tự nhiên vì vậy ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay sờ trán cô hỏi: “Em cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào sao? Sao mặt lại đỏ như vậy?” Theo bản năng, cô ngả người về phía sau, tránh sự đựng chạm của anh nói: “Không có! Mặt tôi bị phơi nắng mà thôi!” Bàn tay anh duỗi về phía cô có chút cứng ngắc, sau đó đổi thành ôm lấy eo cô: “Tôi đã nghĩ rồi, nêu em thật sự muốn đi bar, tôi có thể cho phép em đi, nhưng tôi phải đi cùng em. Trước kia, thật sự không nhìn ra em có thể uống rượu nhiều đến như vậy.” Cô cúi đầu, nắm chặt lấy mép váy, nhỏ giọng nói: “Tôi không thích đến nơi đó, chỉ là hôm qua tôi đến bồi Dao Dao mà thôi, tâm trạng của cậu ấy không tốt. Chuyện đó… tôi có một vấn đề muốn hỏi anh một chút…” Anh cảm thấy rất tò mò bởi bộ dạng xấu hỗ kia của cô thì có thể hỏi ván đề gì: ‘Em hỏi đi.” “Cái kia… cái kia… tối hôm qua… đã phát sinh chuyện gì? Sau khi về nhà… tôi không nhớ cái gì cả…” Cô vẫn không thể trực tiếp hỏi anh về việc có sử dụng biện pháp phòng tránh hay không.
“Không có gì đặc biệt cả, tôi ôm em trở về phòng, giúp em tắm rửa, sau đó… đi ngủ thôi. Em uống say quả thực rất giày vò người khác, hiện tại tôi vẫn cảm thấy đau lưng đây.” Giọng điệu của anh xem lẫn chút mập mò, thậm chí ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng biến thành mập mờ.
Cô hít một hơi thật sau, cuối cùng cũng lấy hét dũng khí ra hỏi: “Vậy anh có dùng biện pháp phòng tránh không?” Bởi vì khẩn trương và nói điều khó nói nên cô nói rất nhanh, người thường khó mà nghe rõ được.
Mục Đình Sâm nghe rõ điều cô nói nhưng anh có ý giả vờ không nghe rõ, hỏi: “Cái gì?” Cô không có dũng khí để hỏi lại lần thứ hai vì vậy cô nói: “Không có… không có gì…” Anh nhếch khóe môi, kề sát vào lỗ tai cô, hơi thở nóng bỏng gần trong gang tấc nói: “Tôi nghe rõ, em cảm thấy có hay không?” Cô cảm thấy cả người như bị đình chỉ, có chút sợ hãi nói: “Không có sao? Vậy thì tôi xuống dưới mua thuốc…”