Chương271: Kinh Sợ Khiếp Vía
Điện thoại di động đổ chuông, là cuộc gọi của Kính Thiếu Khanh, cô trực tiếp cúp máy, không định trả lời. Lúc này, trong đầu cô đang rất rối bời, cô không muốn gây thêm chuyện gì nữa.
Sau hai phút, cô nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, cô cảnh giác quay đầu lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Kính Thiếu Khanh. Lúc này, cô cảm thấy có chút chột dạ, mặt không chút biến sắc lén bỏ điện thoại vào túi xách: “Không có…
điện thoại hết pin…” Anh hơi nhíu mày nói: “Nếu hết pin thì hẳn là không thể két nói hoặc tắt máy, làm sao có thể đột nhiên bị cúp máy được? Nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba sao?” Trần Mộng Dao không nói gì, cô cúi đầu nhìn ngón chân của mình, nếu có một lỗ trên mặt đất, cô ngay lập tức muốn chui vào! Kính Thiếu Khanh cũng không so đo với chuyện cô cúp điện thoại của anh, đột nhiên nở nụ cười: “Được rồi, tôi chở cô về!” Thấy anh rút chìa khóa xe ra, cô không kìm được mà lên tiếng nhắc nhở: “Anh uống rượu nên không thể lái xe.” Anh vẫn ung dung nhìn cô hỏi: “Cô biết tôi uống rượu?” Ánh mắt cô nhìn ngó lung tung nhưng sống chết cũng không dám rơi trên mặt anh, néu không phải anh hôn cô thì làm sao cô biết anh uống rượu? Dù sao chính mình nếm được vị cồn trong miệng của anh, huống chi đã đến chỗ này thì không thể không uống rượu được vì vậy cô nói: “Anh tới đây không uống rượu thì uống nước sôi để nguội sao?” Có lẽ nhìn thấy cô xáu hổ nên cuối cùng anh cũng gọi tài xế lái xe thay.
Trên đường đi, hai người đều nhắm mắt nghỉ ngơi, không có giao tiếp nhiều, bởi vì uống quá nhiều rượu cũng không quá thoải mái. Khi xe chạy đến dưới nhà Trần Mộng Dao, anh thấy cô không có phản ứng, liền vươn tay ra đẩy cô nói: “Đến rồi!” Cô mơ mơ màng màng mở mắt nhìn ra bên ngoài, xác nhận đúng là cảnh vật quen thuộc, sau đó nói lời cảm ơn rồi xuống xe.
Cô cảm thấy Kính Thiếu Khanh vẫn chưa lái xe rời đi nhưng cô không dám quay đầu nhìn lại, tốc độ đi ổn định đến kinh ngạc, cô còn nghỉ ngờ bản thân uống phải rượu đã bị đổi thành nước, nếu không làm sao cô có thể tình táo đến như vậy? Một lúc sau, tài xế tiếp tục lái xe, men say trước đó của Kính Thiếu Khanh hoàn toàn biến mắt, trong mắt hiện lên tia tỉnh táo nói: “Triển Trì bảo ông tới đây? Tài xế mà tôi gọi còn chưa tới đâu, lần sau canh chuẩn thời gian đến một chút.” Tài xế liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu: “Cậu ấy muốn gặp cậu.” Khóe môi anh nhếch lên một tia giễu cợt nói: “Tôi không muốn gặp cậu ta, ông nói phải làm thê nào mới tốt bây giờ?” Tài xế nhân ga xuống, xem như đó chính là câu trả lời. Anh không nhanh không chậm lấy ra một khẩu súng lục từ trong tủ đựng đồ nhỏ ở ghế sau, không chút do dự chĩa vào gáy của người tài xế: ‘Dừng lại, ông có mười giây để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình.” Tên tài xế lấy tiền để làm việc, không ngờ tới lại gặp phải kẻ khó chơi như vậy, ông ta lập tức rùng mình, chậm rãi đậu xe ven đường, giơ hai tay lên và thận trọng xuống xe.
Kính Thiếu Khanh bình tỉnh ngồi lên ghế lái, xoay khẩu súng trên tay nói: “Mô phỏng rất giống thật.” Khi tên tài xế lộ vẻ tức giận, anh đã lái xe đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Chuyển lời cho cậu ta biết, nều muốn gặp tôi thì tự mình đến!” Sáng sớm hôm sau, Ôn Ngôn bị ánh mặt trời đánh thức. Bởi vì tối qua uống quá nhiều rượu nên di chứng để lại là cô cảm thấy đau đầu, cô điều chỉnh lại tư thé, tiếp tục nằm xuống, không có ý định lập tức rời giường, nhưng kỳ lạ là cô vừa cử động thì toàn thân liền cảm thấy đau nhức.
Ký ức dần dần trở lại, cô đột nhiên mở mắt, hình như tối qua Mục Đình Sâm đã đến quán bar tìm cô? Sau đó thì như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? Cô đều không nhớ gì cả! Cô không tin vào hành vi của mình khi say rượu, cũng không tin Mục Đình Sâm sẽ tùy tiện bỏ qua cho cô, nhất thời cô cảm thấy vô cùng hãi hùng.
“Ngôn Ngôn, con dậy rồi sao? Thiếu gia bảo chúng ta đợi con ở đây để dọn dẹp phòng.” Giọng của má Lưu đột nhiên vang lên từ bên ngoài cửa phòng ngủ.
Ôn Ngôn lấy lại bình tĩnh, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, đi ra mở cửa. Má Lưu vừa nhìn thấy cô thì lập tức nở nụ cười mập mờ nói: “Thiếu gia đúng là rất thương con, dặn chúng ta ở ngoài chờ con ngủ dậy mới vào dọn dẹp phòng vì sợ làm phiền đến giác ngủ của con. Hơn nữa, tối qua lúc con say rượu, cũng là thiếu gia ôm con trở về phòng, giúp con tắm rửa, má cảm thấy cậu ấy thật sự rất ân cần với con.” Ôn Ngôn cười không nồi nữa, hiện tại toàn thân cô đều cảm thấy khó chịu, rốt cuộc cô cũng hiểu ra đạo lý “uống rượu hỏng việc”, cô nói: “Vậy thì…
vậy thì má quét dọn đi, con xuống lầu ăn cơm.” Má Lưu đáp lại, sau đó đi thẳng đến góc để sọt rác, bên trong không có gì ngoại trừ một ít khăn giấy. Ôn Ngôn vô tình liếc qua, trái tim đột nhiên đập loạn máy lần, Mục Đình Sâm để má Lưu vào thu dọn thì tức là trước đó căn phòng chưa được thu dọn qua, nhưng tại sao trong sọt rác lại không có “áo mưa”? Chẳng lẽ tối qua không có bất kỳ biện pháp phòng tránh nào?