Chương269: Cô Chia Tay, Tôi Yêu Cô
Sắc mặt người đàn ông không tốt lắm: “Uống bao nhiêu rồi thế?” Cô thấy giọng nói này khá quen nên ngước lên nhìn. Cô đột nhiên đơ ra, là Kính Thiếu Khanh.
Trong đầu cô nhanh chóng hiện ra cảnh anh bị lộ tin đi chơi ở chỗ quán bar thế này, cô cố gắng bình tĩnh lại, trêu anh: “Sao? Kính thiếu lại đến tìm thú vui à? Tôi đã uống bao nhiêu đâu, Tiểu Ngôn vẫn đang đợi tôi Km nữa, tôi qua đó trước đây, anh tự B Kính Thiếu Khanh không để cô đi, anh kéo cô vào cầu thang không người ở gần đấy: “Cô tự chơi thì thôi đi, lại còn kéo theo cả Ôn Ngôn? Mục Đình Sâm mà biết thì phải làm thế nào? Có mỗi hai người đến thôi sao?” Trần Mộng Dao để anh ra: “Đúng, có mỗi hai bọn tôi thôi, Tiêu Ngôn theo Mục Đình Sâm xong chỉ sợ là chẳng đến những nơi như thế này được mấy lần. Đến cả thú vui cuộc sống thế này mà còn .
chưa được trải nghiệm thì chẳng phải là sống phí cả rồi à? Anh đang đòi dạy đời tôi sao? Tôi không nghe đâu, anh tránh ra đi!” Anh thấy cô uống say rồi nên không thèm chấp cô: “Đứng uống nữa, tôi đưa hai người về.” Cô híp mắt lại, ngắng đầu lên nhìn anh: “Anh đòi quản tôi đầy hả? Quản nổi không? Tôi không về!” Anh cau mày lại, ngũ quan tuần tú của anh dưới ánh đèn trắng đang chiều xuống như được đắp lên một lớp sương: “Ban ngày vừa nhận lời cầu hôn xong mà tối đã đến nơi thế này, cô muốn nhân lúc chưa kết hôn để hưởng thụ cuộc sống à? Hay là vui quá nên đến chúc mừng? Cô thế này Triển Trì không quan tâm?” Nghe thấy tên Triển Trì, cô kéo lấy áo anh: “Anh muốn làm tôi không vui đúng không? Tôi đang đòi chia tay anh ấy đây này. Anh ấy cứ ép tôi kết hôn trong vòng một tháng, tôi không muốn kết hôn sớm thé, tôi còn chưa tìm lại được cảm giác khi yêu anh ấy lúc trước nữa, không sơ suất thế được…
Anh đứng thẳng người lên, cho dù cô kéo thế nào thì anh cũng chẳng động đậy. Nghe cô nói không muốn kết hôn sớm thế, chưa tìm lại được cảm giác lúc đầu, không hiểu anh bị ma sai quỷ khiến thế nào mà lại nói: “Cô do dự chứng tỏ cô không muốn yêu cậu ta, chia tay luôn đi.” Cô bỏ bàn tay đang nắm lấy áo anh ra, tựa lưng vào tường trêu anh tiếp: “Anh quan tâm tôi chia tay không làm gì? Chia tay xong anh yêu tôi sao?” Mắt anh sáng lên một cái, không kịp kìm lại: “Cô chia tay đỉi, tôi yêu cô.” Cô vẫn chưa uống đến mức bát tỉnh nhân sự, cô vẫn nghe rõ anh đang nói cái gì. Cô không dám ngắng đầu lên nhìn anh, cũng không dám cười: “Anh từng nói mình không kết hôn.” Anh kéo cô rất mạnh, ép cô vào tường, hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô. Anh đến quán bar cũng được một lúc rồi, cũng uống không ít rượu, cho dù là chất cồn khiến người ta không tỉnh táo hay là sự bồng bột theo bản năng thì bây giờ anh cũng muốn làm như vậy.
Nụ hôn này không nhẹ như lần trước, anh tấn công vào thành trì của cô, kĩ thuật hôn cao siêu khiến cô chỉ có thể đầu hàng từng chút một. Cô biết như vậy là không đúng, cô liều mạng muốn đẩy anh ra. Thế nhưng càng ngày cô càng không còn sức nữa, hai tay đầy ra lại thành hai tay để lên ngực anh.
Có người vô tình đi qua thấy hai người đang hôn nhau nồng nhiệt như vậy cũng chẳng thấy có gì.
Dù sao thì nơi như vậy chỉ mức độ này thôi là quá bình thường, họ còn có thể nghe thấy “động tĩnh” ở phòng vệ sinh bên cạnh.
Anh nhoẻn miệng cười một cách xấu xa: “Tôi biết cô ấy đang đợi cô, nều không phải cô ấy đang đợi cô thì bây giờ không biết tôi đã làm đến bước nào rồi đâu. Cô đi đi, tôi nhìn cô qua đó, muốn về thì gọi điện cho tôi, tôi ở chỗ ngồi trên tầng hai.” Nói xong rồi anh bỏ tay ra, lui sang một bên.
Trần Mộng Dao chạy như điên về chỗ ngồi, tim cô liên tục đập không ngừng.
Ôn Ngôn thấy cô như mát hồn nên hơi lo lắng: “Sao thế Dao Dao?” Tay Trần Mộng Dao vẫn đang run, lúc rót rượu không biết có bao nhiêu rượu đổ hết ra mặt bàn: “Không… không sao… mình muốn uống rượu, cậu uống với mình đi.” Khoảng hai tiếng sau, Ôn Ngôn không chịu được nữa: “Mình không chịu nổi nữa, uống nữa là sẽ nôn đáy… Dao Dao, chúng ta về đi được không?” Trằn Mộng Dao thấy vẫn chưa đủ, cô bị Kính Thiếu Khanh kích thích như vậy một cái nên đã tỉnh táo hơn rất nhiêu. Cô bắt buộc phải chuốc say bản thân, đợi mai tỉnh dậy là không nhớ gì nữa: “Mình vẫn chưa muốn về nhà, hoặc là cậu đợi mình một chút, hoặc là mình đưa cậu về trước?” Ôn Ngôn không yên tâm: “Bỏ đi, mình đợi cậu.” Cô vừa nói xong thì tiếng nhạc dừng lại, một nhóm vệ sĩ mặc vest màu đen đi khắp các ghé ngồi, hình như là đang tìm người.
Trần Mộng Dao nhìn thấy Mục Đình Sâm bước vào từ cửa trước: “Tiểu Ngôn, người đàn ông của cậu đến rồi kìa.” Ôn Ngôn sợ đến mức run lẫy bẩy: “Cậu đừng có trêu mình! Anh ấy không biết mình đến đây đâu, mình nói với anh ấy mình sẽ về muộn!” Trần Mộng Dao chỉ vào Mục Đình Sâm ở chỗ gần đó: “Mình không trêu cậu, anh ấy đến thật mà.”