Chương 229: Đau Khổ
Triển Trì lái xe, cũng không hỏi địa chỉ nơi làm việc của cô, cho thấy anh ta nắm rõ mọi việc của cô trong lòng bàn tay: “Trước đây chia tay với em là do anh bắt đắc dĩ. Anh biết như vậy nghe có chút nực cười, nhưng sự thực như vậy. Khi đó, thấy nhà em gặp chuyện không may, anh cũng rất gấp, bởi vì sợ không lo được cuộc sống em muốn. Anh quyết định dùng tất cả tiền trong tay cùng bạn bè đầu tư một dự án, em biết không, ngay cả xe anh cũng mang đi cầm cố, vay tiền ngân hàng.”
“Anh nghĩ là, nếu như đầu tư thất bại, anh không muốn liên lụy em, cho nên liền đưa ra lời chia tay, căn bản cũng không có người phụ nữ khác. Về sau, lại trong khoảng thời gian này, anh thành công, cũng muốn đem sự nghiệp ra kiêu ngạo, chúng ta lại có thể qua lại như trước đây. Dao Dao, trước đây em tốt với anh, hiện tại đến phiên anh tốt với em rồi, cho tới bây giờ anh Chưa từng nghĩ phụ lòng em, chúng ta có thể bắt đầu lại chứ?” Một người đàn ông trước giờ không nói chuyện tình cảm, đột nhiên lại nói những lời này, làm cho Trần Mộng Dao bị chìm trong cơn chấn động. Rõ ràng cô thấy trong mắt của Triển Trì ngập tràn tình yêu say đắm đối với cô, tình sâu như vậy, không thể nghi ngờ.
Nói đến buồn cười, trước đây ở cùng một chỗ ba năm, cô cũng Chưa từng có lúc nhiệt huyết dâng trào mặt đỏ tim đập như thế.
Cô căng thẳng đến có chút nói lắp: “Tôi… Tôi làm sao biết anh nói có đúng không hay là gạt người? Anh quá coi thường tôi, tôi không xem trọng tiền bạc như Vậy, lúc ở cùng với anh, anh không phải không có tiền sao? Tôi để ý hoàn toàn không phải tiền bạc gì gì đó, anh lại có thể bởi vì loại lý do này mà chia tay tôi, dù cho ý định ban đầu của anh là tốt, cũng không phải ý muốn của tôi. Anh đột nhiên nói với tôi những thứ này, trong lòng tôi có chút rối loạn.” Triển Trì cũng không ép buộc cô: “Không việc gì, anh bằng lòng chờ em tha thứ, về sau để anh chăm sóc cho em có được không? Bắt cứ lúc nào anh cũng có thể vì em tổ chức một đám cưới hoành tráng.” Cô khẽ gật đầu: “Tôi sẽ suy nghĩ.” Sau khi cô bày tỏ thái độ, anh ta lại làm giống như cô đã bằng lòng quay lại với anh ta vậy, cưng chìu giơ tay xoa nhẹ trên đầu cô: “Còn Chưa ăn sáng? Em xem chỗ ngồi phía sau một chút là cái gì.” Cô theo bản năng lui về phía sau nhìn thoáng qua ghế, có một túi thức ăn đây, bánh rán trái cây lộ ra gần một nửa, là bánh của tiệm kia mà cô thích ăn nhất, anh ta vậy mà lại xếp hàng thật sớm mua cho cô. Nói không cảm động là giả, lúc trước nàng làm muôn vàn hành động tốt cũng không đổi được một câu quan tâm của anh ta, thái độ anh ta luôn là nhàn nhạt, hiện tại, cô không cần làm gì, ngược lại anh ta cố gắng làm tất cả cho cô vui vẻ như vậy, đây mới là cảm giác được yêu thương, không phải sao? Lúc trước nói lời yêu thương, hoàn toàn xuất phát từ một phía là cô.
Trong lúc cảm động, cô lại có chút bi thương, trước đây chính mình ở trước mặt anh ta không thể chịu nỗi, hèn mọn đến đáng thương như vậy.
Cô không lấy bánh rán trái cây, nghiêng mặt sang nhìn anh ta hỏi: “Triển Trì, lời anh nói, đến cùng câu nào là thật? Tôi vẫn luôn cảm thấy, cho tới bây giờ anh Chưa từng yêu tôi. Trước đây anh luôn điềm tĩnh lãnh đạm, tôi nghĩ tính cách anh chính là như vậy, có thể còn Chưa học được làm sao đi yêu người khác, cho nên tôi lại chủ động, lại hèn mọn cũng không đáng kể.
Hiện tại tôi mới biết được, thì ra anh biết rõ làm sao yêu một người. Nếu nói yêu tôi, vì sao từ trước anh không đối xử với tôi như vậy?” Anh ta yên lặng một lúc mới mở miệng: “Là sau khi chia tay anh mới biết được làm như thế nào đi yêu một người, trước đây em đối với anh thật quá tốt, anh chỉ biết hưởng thụ tất cả mọi thứ em đem đến cho anh, không biết đáp lại cảm tình, là lỗi của anh, xin lỗi.” Lúc này cô mới cầm bánh rán trái cây lên, nếm không ra mùi vị, cảm giác chát chát, là trong lòng đắng chát, vì tự mình trải qua ba năm đau khổ.
Đến dưới công ty, Triển Trì xuống xe trước giúp cô mở cửa xe, còn quan tâm để tay trên thành cửa xe, sợ cô bị đụng đầu: “Buổi trưa anh tới đón em cùng đi ăn GƠI.” Trần Mộng Dao nghĩ đến cuộc hẹn cùng Ôn Ngôn, theo bản năng nói: “Buổi trưa không được, tôi có hẹn đi tìm Ôn Ngôn, hiện tại cậu ấy ở nhà làm vợ nhỏ ở cữ, buồn chán muốn chết, tôi phải chơi cùng cậu ấy.” Trong mắt Triển Trì xẹt qua vẻ thất vọng: “Vậy… Buổi tối có thể chứ?” Cô thấy được sự thất vọng trong mắt anh ta, đành nói: “Quên đi, buổi trưa vậy! Buổi tối tôi lại đi tìm Ôn Ngôn, còn có thể ở cùng cậu ấy nhiều hơn, buổi trưa thời gian quá gấp.” Anh ta liền nhéch khóe miệng: “Tốt.” Thích một người thì ra là như thế! Nụ cười của đối phương có loại sức cuốn hút không rõ, lúc Trần Mộng Dao đi tới bàn làm việc ngồi xuống, vẫn treo nụ cười trên mặt.
Cô nói với Ôn Ngôn buổi trưa không thẻ tới, đổi thành buổi tối, lại đột nhiên nghĩ đến ngày hôm nay có khả năng Kính Thiếu Khanh mang cơm trưa cho cô. Cô đứng dậy đi tới phòng làm việc của Kính Thiếu Khanh, trực tiếp đẩy cửa ra: “Anh mang bữa trưa cho tôi sao?” Kính Thiếu Khanh giang tay ra: “Ngày hôm nay dậy trễ, không mang, nhưng tôi lại có thể mời cô ăn cơm.” Cô thở phào nhẹ nhõm: “Không mang là tốt rồi, buổi trưa tôi có hẹn, vừa lúc. Về sau cũng không cần mang cơm giúp tôi.” Ánh mắt anh khẽ híp lại, là một tay lão luyện tình trường, anh ngửi được vị chua: “Có ý gì? Chẳng lẽ cô thực sự làm hòa cùng Triển Trì rồi2”