Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 207: Cứ Như Vậy Mà Thôi

 

Cô gái áo đỏ trợn tròn mắt, đứng ở phía sau Triển Trì không dám nói, bắt quá cô ta chỉ là thư ký, dây chuyền cũng là mua cho nữ khách hàng.

Trần Mộng Dao không ngờ là Triển Trì dùng cách này mua đồ cho cô, cô cười lạnh một tiếng: “Bánh rán trái cây của anh lúc trước tôi ăn rồi, dây chuyền thì khỏi cần, tôi mua không nỗi, anh tặng tôi, tôi cũng không nhận.

Ôn Ngôn từ trong túi lấy ra tấm thẻ: “Quẹt thẻ đi, tôi mua nó.” Triển Trì kiên trì đưa thẻ của anh ra, đối với lời nói bài xích lạnh nhạt của Trần Mộng Dao không thèm để ý chút nào.

Trong lúc quẹt thẻ, ngón tay anh chỉ vào sợi dây chuyền khác: “Giúp tôi gói lại luôn sợi dây chuyền này.

Trần Mộng Dao trong lúc này tựa như bị cái gì kích thích, cầm túi đựng dây chuyền ném xuống đât: “Triển Trì, anh đây là đang thương xót tôi sao? Như vậy để anh thấy thoải mái hơn sao? Bởi vì lúc trước tôi vì anh tiêu tiền cũng như vậy đúng không? Anh làm vậy không thấy nhục nhã sao? Cho nên bây giờ muốn trả lại gấp bội sao?”

Triển Trì mấp máy môi, nhìn cô nói từng câu một: “Anh không có, em suy nghĩ nhiều rồi, em thích, thì tặng em, chỉ vậy mà thôi.” Cảm giác nhục nhã tuôn trào, cảnh họ chia tay hiện lên trước mắt rõ mồn một, Trần Mộng Dao hít sâu một hơi, ép buộc chính mình tỉnh táo lại: “Không cần, anh đã trả tiền cho tôi, hai chúng ta rõ ràng, đừng ở chỗ này khoe khoang anh là người có tiền nữa, tôi bây giờ đích xác là nghèo rớt mồng tơi, giữa chúng ta, cũng không có bắt cứ quan hệ gì, dây chuyền kia, anh cầm tặng người khác đi.” Nói xong cô xoay người rời đi, Ôn Ngôn chỉ có thể bước nhanh đi theo.

“Trì… Trì tổng, không có sao chứ?” Cô gái váy đỏ thận trọng hỏi.

“Không có việc gì.” Triển Trì đem sợi dây chuyền trên mặt đất nhặt lên, nhìn hướng Trần Mộng Dao rời đi nhẹ nhẹ thở phào một cái: “Cô không biết người vừa rồi sao?” Anh hướng người nhân viên bán hàng nói.

Cô nhân viên mơ hà: “Á… 2” “Người phụ nữ mang thai kia là vợ của ông chủ các cô, Ôn Ngôn. Những thứ kia có thể nói đều là của cô ấy, về sau cô nhìn người cũng đừng nên chỉ nhìn quần áo họ, quá nông cạn.” Nói xong anh cầm sợi dây chuyền tặng Trần Mộng Dao hướng về cửa chính đi tới.

Cô gái áo đỏ kêu lên: “Trì tổng, cái còn lại này tặng cho Nghiêm tiểu thư sao?” Triển Trì không có quay đầu, chỉ là phát phát tay biểu thị đồng ý.

Ra đến bên ngoài, Trần Mộng Dao lấy ra từ gara mắt thời gian nửa ngày, lúc này trong trung tâm nhiều người, gara cũng nhanh sắp dừng mỏ.Copy của truyen.one

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!