Chương 15: Cho Anh Mất Thể Diện
Chỉ trong một thoáng như vậy, ánh mắt
Mục Đình Sâm lại khôi phục sự lạnh nhạt,
cô nhìn nhằm rồi sao?
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
Giọng nói của anh vẫn luôn rất lãnh đạm
nhàn nhạt.
Ôn Ngôn lắc đầu một cái, nhận ra anh
nắm tay cô, gò má cô hơi nóng lên: “Tôi
không sao… không biết anh tới trường
học, gây phiền cho anh rồi.”
Gây phiền? Anh cau chặt mày lại: “Không
phiền hà gì tới tôi, mà phiền hà tới người
khác? Ôn Ngôn, cần gì phải giả vờ đáng
yêu tội nghiệp như vậy ở trước mặt người
khác? Cô mở miệng nói với tôi thì chết à?”
Ôn Ngôn cắn môi không dám nói câu nào,
anh lại tức giận rồi…
Một lát sau, Mục Đình Sâm đứng dậy nhìn
bình truyền nước không còn dư lại bao
nhiêu, gọi y tá tới tháo kim.
Anh không nhìn Ôn Ngôn, lạnh lùng nói:
“Đị về.”
Ôn Ngôn vội vàng kéo chăn đứng dậy,
xung quanh chỗ cắm kim truyền nước trên
mu bàn tay xanh một mảng, vừa động tay,
liền đau đớn vô cùng.
Mục Đình Sâm đặt áo vest lên người cô,
động tác có hơi thô bạo, lập tức nửa ngồi
nửa quỳ nhanh chóng giúp cô đi giày lười
Chương 15: Cho Anh Mất Thể Diện
màu trắng vào, sau đó không quay đầu
liền đi luôn.
Ôn Ngôn nhìn áo vest trong lồng ngực và
giày trên chân mà run lên hồi lâu, đó là
anh sao? Đây là lần đầu tiên anh làm
chuyện như thế này vì cô, dù cho không
hề dịu dàng chút nào, trong lòng cô vẫn
có thứ gì đó như sắp phá kén mà ra…
Chờ lúc cô đuồi theo ra ngoài, Mục Đình
Sâm còn chưa đi xa, đứng ở ngay cuối
hành lang. Nghe được tiếng bước chân
tới gần của cô, anh mới tiếp tục đi về phía
trước.
Hai người một trước một sau rời khỏi
bệnh viện đa khoa, đi tới trước xem, anh
ngôi vào ghê lái, cô kéo cửa của ghê sau
ra, vừa mới ngồi xuống, anh trầm giọng
Chương 15: Cho Anh Mất Thể Diện
nói: “Ngồi đằng trước.”
Ôn Ngôn không dám do dự, cấp tốc ngồi
ở ghế lái phụ, vừa mới cài dây an toàn,
Mục Đình Sâm liền đạp chân ga một cái.
Tốc độ xe nhanh tới mức tim cô sắp nhảy
lên họng rồi, đôi mắt nhìn thẳng về phía
trước, cảm giác chỉ một khắc nữa là sẽ bị
đâm…
Chờ tới lúc đến cửa biệt thự nhà họ Mục,
Ôn Ngôn xuống xe liền chạy ngay tới bên
đường nôn khan.
Chờ lúc cô ngắng đầu lên, Mục Đình Sâm
đã đi vào, cô vòng tới cửa sau rồi vào, bị
má Lưu chặn ở cửa phòng bếp: “Ngôn
Ngôn, con về cùng với cậu chủ à? Thiếu
gia làm sao vậy? Ngày hôm nay tính khí
thiếu gia rất nóng nảy, cửa phòng sắp bị
gãy rồi.”
Cô không đáp, anh tức giận lúc nào chả kì
lạ như vậy.
Bây giờ đã hai giờ chiều, thời gian ăn trưa
đã qua lâu rồi.
Ôn Ngôn thấy dạ dày hơi khó chịu, thừa
lúc má Lưu bận làm những việc khác, cô
mới lẻn vào bếp nấu mì, nghĩ tới việc Mục
Đình Sâm có lẽ cũng chưa ăn gì, cô do dự
một lát rồi nấu hai bát.
Bê mì lên trên lầu, cô gõ cửa: “Ăn mì
không?”
Bên trong không có động tĩnh, Ôn Ngôn
thở phào một hơi, xoay người xuống lầu,
đột nhiên cửa đằng sau mở ra.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông sắc mặt
âm trầm đứng ở cửa: “Ăn… không?”
Mục Đình Sâm không đáp, chỉ lẳng lặng
nhìn cô, trên gương mặt góc cạnh rõ nét
không lộ ra tâm tư.
Không nói gì, chứng tỏ không từ chối, Ôn
Ngôn đặt bát mì lên khay trà, lại nghe thấy
tiếng cửa phòng đóng lại, trong lòng bỗng
nhiên thấy lo lắng.
“Chuyện ngày hôm nay, tôi không mong
xảy ra lần nữa. Sau này còn ai dám bố thí
bắt kì thứ gì cho cô, tôi đều sẽ để người
đó biến mắt khỏi cô, cô chỉ có thể mở lời
với tôi!” Cơn giận còn sót lại chưa tiêu
tan, chỉ có thể nói lửa giận càng lên.
Chương 15: Cho Anh Mất Thể Diện
“Biết rồi…” cô thấp giọng đáp.